Cậu biết tôi luôn cảm giác tự ti về bản thân, đều tại cậu chèn ép mà ra! Đều là từng ngày, từng ngày tích lũy mà thành! Vốn dĩ từ ngày đầu tiên lên đại học cậu anh liền mang hào quang là tâm điểm của tất cả, bất kỳ hạng mục thí nghiệm nào, cậu cũng luôn đứng nhất! Còn tôi ư…Vạn năm vẫn mãi mãi đứng thứ hai! Biết tại sao sau đó ngay cả vị trí thứ hai tôi cũng không cần không? Bởi vì, tôi chỉ muốn cách xa cậu một chút!
Quân Dương lòng như bị dao đâm một nhát…Môi anh run run, nhìn Dương Tình Minh: “Nếu cậu hận tôi như vậy, tại sao còn muốn kết bạn với tôi?”
Dương Tình Minh nhìn anh như một kẻ ngốc: “Bởi vì cậu có tiền! Bởi vì cậu có thể giúp tôi! Tôi chính là kể hèn mọn như vậy! Một bên hận cậu, môn bên dùng tiền của cậu! Nư vậy tôi mới cảm thấy thoải mái hơn! không lúc nào tôi không muốn trả thù cậu!”
Sắc mặt của Dương Tình Minh vì giận dữ mà đỏ!
Anh ta căm tức nhìn Quân Dương, thanh âm lạnh lẽo như băng: Đừng tưởng rằng tôi không biết trong lòng cậu đang toan tính những gì! Cậu đối tốt với chúng tôi, chính là muốn lợi dụng chúng tôi! Muốn lợi dụng đầu óc của chúng tôi! Muốn lợi dụng kiến tức của chúng tôi! Chính cậu là người sáng lập ra căn cứ, cậu cần người tài năng, chính cậu không có năng lực! Cho nên, cậu liền dùng mọi cách lấy lòng chúng tôi! Cho là chỉ cần chút tiền là có thể mua được chúng tôi sao? Cậu có phải quá ngu ngốc rồi hay không?
Lòng Quân Dương đau, rất đau….Đau đến nỗi đứng cũng không vững, tâm trí của anh như rơi vào một mảnh bóng tối.
Dương Tình Minh….là một cái tên đẹp, rất hay rất ý nghĩa, là bầu trời ánh sáng che phủ anh ta!
Chính Hiền từ ngoài cửa chạy vào thật nhanh, ôm lấy Quân Dương: “Anh… Đừng nghe anh ta nói bậy bạ! Anh là người tốt. Tiểu Ninh, Tiểu Quân bọn họ tới bây giờ không hề nghĩ như vậy.”
Ngoài cửa, bạn bè của Quân Dương rối rít đi tới an ủi anh: “Không phải tất cả mọi người đều giống như Dương Tình Minh, Quân Dương, Bọn tớ sẽ không phản bội bạn. Chúng tớ biết bạn là người tốt. Nói ra thì anh ta là tiểu phụ tá ở đây, cũng là bạn học chung thời đại học. Chính là vậy, mới vừa rồi còn cố gắng mang anh ta về phòng họp lớn số ba.”
Quân Dương biết, bọn họ đây đối tốt với anh là thật, Ngay cả khi dao kề ở cổ, bọn họ cũng sẽ không bán đứng anh.
Tuy nhiên, Quân Dương vẫn cảm thấy không hiểu, anh vốn tâm cơ hiền lành, một lòng chỉ muốn giúp đỡ người khác, lại không nghĩ rằng…anh ta lại hành động như vậy, không chỉ bị người phỉ nhổ mà còn tự biến mình thành kẻ phạm tội….
Chính Hiền đau lòng ôm Quân Dương: “Anh, không phải tất cả mọi người đều giống như anh ta…Anh, anh không thể vì Dương tình Minh như vậy mà để cuộc sống của mình tràn đầy bóng tối, em là ánh sấng của anh a!”
Quân Dương đưa mắt nhìn cô, Chính Hiền lo lắng chăm chú nhìn anh.
Cô còn nói: “Anh, anh có nhiều bằng hữu như vậy, bọn họ đều là mặt trời trong cuộc sống của anh…Trên thế giới này, cho dù thiếu ai…Trái đất cũng sẽ không thay đổi. Anh vẫn còn có mọi người a!
Các bằng hữu của Quân Dương vây quanh anh: “Đúng vậy, Quân Dương,cậu đừng đau lòng nữa. Vì loại người như anh thật không xứng đáng!”
Quân Dương bị đoàn người vây quanh, đi ra phòng cứu thương. Lúc anh đi ra, đã thấy Diệp Đình, Lăng Vi, Lôi Tuấn, Lôi Đình, Tần Sanh, Thẻ Nhã, Hàn Yến, Hoa Đào đều đang nhìn anh cười.
Diệp Đình đưa tay vỗ vai anh, trịnh trọng nói: “Nếu cậu không phải là người tốt, thì Diệp Đình tôi đây làm sao cùng cậu làm anh em?”
Quân Dương ngay lâp tức liền cười: “Tự đại cuồng!” (ý chỉ tự tự đề cao giá trị bản thân). Người này mở miệng sẽ để cho người phá công.
Lăng Vi cũng cười nói: “Ông xã ta, ngay cả nghiêm túc nói xằng bậy đều là để cho
“Ha ha—-” tất cả mọi người đều cười lên, Lôi Tuấn vỗ vai Quân Dương, nói: “Tiểu thất a! cậu là người có tính cách tốt nhất trong mười người tiểu tổ chúng ta, tâm cơ hiền lành. Anh ngưỡng mộ cậu nhất.”
Hàn Yến cười ôn hòa nói: “nhanh làm việc đi, mạng của anh còn nằm trong tay tiểu tử nhà cậu đó”
Thẻ Nhã đưa tay tóm lấy gương mặt tuấn tú của Quân Dương: “Để ta nhìn tiểu đệ một chút, lòng chính là chân thực nha.”
Mọi người bên trái một câu, bên phải một câu ồn ào vây quanh Quân Dương.
Tần Sanh đột nhiên che chở vai, nói: “Tôi không nói, không có nghĩa là không tồn tại…Tóm lại, lời bọn họ nói chính là lời ta muốn nói…Tổng kết xong.”