Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lôi Đình gật đầu, nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Đêm qua em còn tưởng được gặp lại ba mẹ… trong lòng rối loạn, cả đêm không ngủ được. Hôm nay tới đây em mới hiểu… dù kết quả có… thì em và anh em ở Lôi gia vẫn không được gặp ba mẹ…”
Đột nhiên Lôi Tuấn cắt ngang lời cô: “Hai chúng ta làm cô nhi hai mươi mấy năm vẫn không ôm ấp hy vọng tìm được ba mẹ, hiện tại Đình ca và chị dâu tím thấy được người thân còn có gì oán hận chứ? Còn không phải tốt hơn hai chúng ta lẻ lo hiu quạnh sao? Ít nhất em còn biết ông nội mình là ai, ít nhất biết chú mình, bác mình là ai, ít nhất biết được hai chúng ta không phải từ kẽ đá chui ra.”
Lôi Đình bĩu môi nhìn anh: “Em biết..vừa nãy em nói sai rồi.” cô nhìn Lăng Vi và Diệp Đình: “Cảm ơn Đình ca, cảm ơn chị dâu.”
Trong lòng Lăng Vi khó chịu, đau lòng cho Lôi Tuấn và Lôi Đình…
Lúc này Phương Di bưng khay trà tới, Lôi Thiếu Tu giúp bà đưa cho mỗi người, Lôi lão gia cũng đi tới.
Lăng Vi khẩn trương mời ông ngồi.
Lôi lão gia ngồi đấy, sắc mặt từ đầu đến cuối vẫn trầm trầm.
Lôi Tuấn nhìn thoáng qua giá sách: “Nột vu ngôn, nhi mẫn vu hành…” Chữ Vu này là ám chỉ ít nói, Mẫn là nhạy bén, tích cực, chắc là muốn nói: Nói chuyện thì phải cẩn thận, làm việc phải chăm chỉ giỏi giang.
Lôi Tuấn nhìn chằm chằm dòng chữ, đột nhiên nói: “Sáng hôm nay trên đường tới đây bọn em gặp chuyện rất lạ.”
Lôi Đình cầm ly trà gật đầu nói: “Đúng thế, sáng nay xe chúng em ngồi bị người khác theo dõi.”
Diệp Đình nhìn Lôi Tuấn, Lôi Tuấn nói: “Chúng em thường bị theo dõi thì không lạ gì nhưng mà chiếc xe theo dõi bọn em sáng nay có vẻ kỳ quái, là một tiếng xe màu đen nhãn hiệu Red Star.”
“Red star?” Lôi Thiếu Tu kinh ngạc nhìn: “Có nhìn thấy biển số không?”
Lôi Tuấn nói: “Lúc đó cháu cố ý nhìn xem nhưng không phát hiện biển xe có vấn đề, là một chiếc xe có biển số bình thường.” anh cầm bút viết xuống biển số xe.
Còn nói thêm: “Nhưng mà người trong xe… em cứ có cảm giác không thích hợp, chiếc xe này đi theo em, chúng em đi tới con đường trống không có xe đi qua, đối diện nhau, đột nhiên có thêm 10 chiếc xe khcs vây quanh em, em còn tưởng phải một phen sống mái với họ nhưng không nghĩ tới người ta chẳng thèm động chạm tới em.”
Lôi Thiếu Tu vội vã hỏi anh: “Cháu nhìn thấy người trong xe không?”
Lôi Tuấn lắc đầu: “Cháu xuống xe đi lại chiếc xe Red star kia nhìn thấy người trong xe đeo kính râm… nhưng người ta không xuống xe, cháu vừa tới gần, bọn họ liền lái xe rời đi.
“…” đoàn người im lặng, Lôi Tuấn nói: “Lấy kinh nghiệm nhiều năm bị theo dõi của em, người này khiến cho em cảm thấy không giống như đang gây chuyện, người kia như muốn nhìn em một chút… em không thể nói ra cảm giác này, chưa từng nghĩ nhiều, chỉ muốn nhìn em một cái sau đó yên tâm… rời đi.”
Lôi Thiếu Tu im lặng, nhưng trong lòng ông lại như dời sông lấp biển.
Có phải là Thiếu Triệt hoặc anh cả không? Có phải bọn họ chưa chết hay không? Bọn họ biết con cái bọn họ tìm bọn họ không? Tại sao ông tìm bọn họ nhiều năm như vậy đều không có tin tức… hiện tại càng nghĩ càng kì quặc.
Lôi Thiếu Tu run lên, ngay cả chén trà cũng không cầm chắc để nước nóng vẩy cả tay..
Đột nhiên Lăng Vi nói: “Thật ra em có một cách cực kì đơn giản… có thể làm cho bọn họ lộ diện…”
Lôi Tuấn hỏi cô: “Cách gì?”
Đoàn người đều nhìn Lăng Vi.