Lôi Đình lại cười khan một tiếng, giảng hòa: “Ai ya, chị dâu! Chị đừng quá để tâm, Đình ca bận rộn quá ấy mà, có khi ngay cả chính anh ấy cũng không nhớ ấy chứ.”
“Ha, ha…” Lăng Vi cười khiếp sợ… lại nghe thấy Diệp Đình nói: “Sinh nhật anh, sao anh lại quên được.”
“Hự ——” Lôi Đình trợn trắng mắt, hận không thể cào tường: “Anh, mới vừa rồi em nói chuyện thay anh mà, anh không nghe ra sao? Anh không thấy chị dâu sắp sửa tức giận rồi sao?”
Diệp Đình quay sang nhìn Lăng Vi một cái, tựa như đang hỏi, tức cái gì?
Sau đó, anh thật sự cất tiếng hỏi: “Em đang tức giận?”
Trong lòng Lăng Vi thầm ói: Diệp đại đại à! Câu này của anh, em biết phải nói tiếp thế nào đây?
Diệp Đình nói: “Không phải vừa nãy anh bảo em hát bài Happy birthday rồi đó sao?”
Trong lòng Lăng Vi có hơi bực bội: “Anh có thể nói trước cho em mà, em sẽ chuẩn bị lễ vật tặng anh.”
Diệp Đình nhàn nhạt nhướn mày: “Không phải em định mang chính mình tặng cho anh sao? Nếu như mấy tên đáng ghét này không xuất hiện…”
“Hự…” Anh vừa nói xong câu này, trong nháy mắt, mấy người kia đồng loạt đều không nhịn được nữa!
Lão đại à, anh nói chuyện, có cần phải huỵch toẹt ra như vậy được hay không!
Bọn em vẫn đang còn là một đám chó độc thân đây này! Đâu có hiểu được cái gì gọi là ‘tình chàng ý thiếp’ kia cơ chứ?
Thêm nữa… Ý tại ngôn ngoại trong câu nói này… liệu có phải hay không là nói… từ trước tới giờ, anh vẫn chưa từng trải qua cái gì gì đó kia với Lăng Vi?
Chị dâu bọn họ, đây là lần đầu tiên… toàn cho Đình ca ăn chay sao?
Há hú hú hú… Quân Dương cười xấu xa một tiếng: “Kaya, cô sắp xui xẻo rồi. Chúng tôi đã bảo mai hãy tới, mà cô cứ thích nói phải đến lúc mười hai giờ…”
Kaya trợn mắt nhìn anh ta: “Kẻ vong ân phụ nghĩa, xem kịch hay xong rồi, liền bán đứng ta! Tôi xui xẻo, anh cũng đừng mong thoát!”
Lăng Vi thật sự say lắm rồi… Vội vàng quay sang hướng khác, cô ngẩng đầu nhìn Diệp Đình: “Em nói thật đó. Anh muốn gì, để mai em bù.”
Diệp Đình ôm cô vào lòng, đôi mắt đen nhìn chăm chú ánh mắt cô, vô cùng nghiêm túc nói: “Anh chỉ muốn em.”
“…”
“Phốc ——”
Kaya đã cười đến không nhịn được nữa… cánh tay cô đặt trên bả vai Tần Sênh, cười đến mức sắp sửa nội thương tới nơi.
Lôi Đình vội vàng đổi chủ đề: “À! Đúng rồi! Mau mau cắt bánh sinh nhật nào!”
Lôi Đình chỉ sang một hướng, Lôi Tuấn liền đẩy một chiếc xe bánh ga-tô năm tầng ra ngoài!
Tần Sênh ‘phụt’ một tiếng bật mở chai sâm-panh, anh ta giơ chai rượu lên, rót vào chiếc ly trên cùng. Dòng rượu cứ thế chảy xuống dưới.
Lăng Vi đột nhiên nói: “Sinh nhật mà cũng phải rót rượu sao? Tôi vẫn nghĩ rằng chỉ có kết hôn mới làm như thế.”
Tần Sênh nhìn cô với thâm ý khác: “Rượu này không phải mở ra vì sinh nhật lão đại.”
“Oh? Vậy thì vì cái gì?” Ánh mắt này của Tần Sênh khiến cho lòng Lăng Vi hơi nao nao. Nhưng suy nghĩ một chút, Tần Sênh là người đứng đắn, chắc anh ta không hư hỏng như mấy người kia.
Tần Sênh cười cười, mặt đầy đứng đắn: “Đây là rượu thoát xử.”
Muội muội anh! Từng nghe đến rượu thoát độc thân rồi, chứ chưa bao giờ nghe thấy rượu thoát xử cả! Khuôn mặt Lăng Vi đỏ bừng! Hận không thể tìm một cái lỗ nào đó để chui vào!
Mặt cô đầy căm phẫn! Thật sự cảm thấy mình đã nhầm nhọt to to lắm rồi! Vì sao trước giờ vẫn luôn cảm thấy Tần Sênh là một người đứng đắn cơ chứ! Cô thật sự là mắt chó đui mù mà! Anh chàng này mới là kẻ hư hỏng nhất! Anh chàng này hư hỏng nhất! Anh chàng này hư hỏng nhất! Chuyện quan trọng phải nói ba lần!
Sau này cũng không, muốn, nói, chuyện, với, những, người, này, nữa! Tất cả đều là lão tài xế*!
*lão tài xế: Ý ở đây là chỉ những người lão luyện.
Lăng Vi bi phẫn muốn chết, lúc này, Diệp Đình lại cầm một ly rượu lên, vân đạm phong khinh nói: “Năm mươi bước mà còn dám cười một trăm bước, cứ như các cô các cậu thoát xử hết rồi ấy. Ai ai cũng bảy mươi tám mươi, mà còn muốn cười nhạo tiểu thịt tươi như tôi?”
“Phốc —— ai bảy mươi tám mươi…” Tần Sênh nhìn trời, không hiểu sao lại trúng đạn. Anh ta lớn hơn Diệp Đình là thật, nhưng cũng mới 28 thôi mà! Có được không hả?!
Chính Hiền, Lôi Đình tỏ vẻ… “Ế, bọn em còn nhỏ nha, trẻ nhỏ sau 2000, hoàn toàn nghe không hiểu gì hết a, a a —— ”