Bên tai anh là tiếng mặc quần áo.
Lăng Vi đỏ mặt, đôi môi nỏng bỏng không ngừng run run.
Anh nằm xuống bên cạnh cô, cắn vành tai cô, âm thanh từ tính vang lên: “Ngủ đi, anh ôm em..”
Cả người Lăng Vi như bị nấu chín, đỏ tới mức có thể nhỏ ra máu.
Anh thỏa mãn cười nhẹ, duỗi tay ôm cô, đột nhiên có âm thanh vang lên như cảnh cáo cô cũng giống như cảnh báo mình: “Đừng lộn xộn, thành thật ngủ đi.”
Lăng Vi muốn cho anh ánh mắt xem thường, là ai khiến cô muốn lộn xộn? Nhưng mà cô lười mở miệng.
Anh thành thật nằm, ngực dán vào lưng cô, một cánh tay đặt dưới cổ cô, một tay khác ôm cô, che lại bụng cô.
Hô hấp nóng bỏng cứ phản bên tai cô.
Hô hấp của anh dần vững vàng, Lăng Vi cho là anh ngủ rồi lại đột nhiên nghe anh nói: “Hợp đồng kết thúc, mặc kệ trước kia chúng ta xảy ra chuyện gì, từ hôm nay trở đi chỉ thuần túy nói yêu đương được không? Không biết vì sao… ngoài em ra anh không muốn chạm vào ai hết. Anh cao lớn oai hung, anh tuấn đẹp trai, thông minh bác học, em đi theo anh không có hại đâu… nếu em nguyện ý làm bà xã của anh cả đời cũng được.”
Môi anh đặt giữa cổ cô, Lăng Vi ngước mắt, ngón tay giật giật.
Thuần túy nói yêu đương sao… làm bà xã của anh cả đời. Trái tim Lăng Vi đột nhiên nhảy ngược, máu trong người cũng hừng hực thiêu đốt. Đầu ngón tay phát run, cô nắm tay lại, ức chế kích động trong lòng.
Đã không còn hợp đồng, cả người cô không còn gánh nặng.
Yêu anh… nhất định hạnh phúc còn ngọt hơn mật, chỉ nghĩ thôi cũng khiến cả người cô nóng lên.
Cảm giác được nhiệt độ trên người cô nóng lên, Diệp Đình nhẹ nhàng xoa tóc cô, nỉ non bên tai cô: “Em không nói gì thì anh xem như em đồng ý nhé…”
Cô run rẩy xoay người đối mặt với anh.
Hai mắt anh tỏa sáng, cô cầm tay anh sau đó giang ngón tay ra để năm ngón tay anh lọt vào kẽ hở, anh và cô, ngón tay hai người giao nhau như thế.
Mười ngón tay đan xen nhau, triền miên si tình.
Hô hấp của anh rối loạn, chống người lên muốn hôn cô.
Lăng Vi cười một tiếng, chịu đựng cơn đau nói: “Nhanh ngủ đi, tắm nước lạnh phát nghiện rồi sao?”
.”…” Anh bực bội nằm xuống, nắm tay cô đặt lên môi mình hôn hôn.
Anh nhắm mắt lại, ổn định cảm xúc chính mình lại không suy nghĩ nhiều.
Cơ thể anh rất ấm, Lăng Vi cảm thấy rất thoải mái. Vừa nãy uống thuốc, trong người đần bớt lạn, bụng không còn đau như thế, sau nửa dêm Lăng Vi nằm trong lòng anh ngủ ngon giấc.
Sáng sớm bụng lại đau…
Đau làm cô phải tỉnh lại.
Lăng Vi mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn đang nhìn cô, ánh mắt anh vô cùng thâm tình.
Lăng Vi đau bụng, vừa mở mắt ra chuyện đầu tiên là muốn lật chăn xem có làm bẩn ga giường không, chuyện thứ hai chính là muốn đi…wc.
Cô vừa động, Diệp Đình liền nhấn cô lại: “Em muốn làm gì?”
Cô còn chưa hỏi anh kéo cô lại làm gì thì anh lại hỏi: “Em muốn đi đâu?”
“’Đi WC.”
“…” anh hiểu ra, Lăng Vi bĩu môi cười nói: “Bằng không anh nghĩ em đi làm gì?”
“Không có…” Còn tưởng rằng em muốn dọn đồ bỏ đi… Diệp nuốt câu sau trở về, không nói ra khỏi miệng.
Anh nhéo má cô: “Đêm qua lời anh nói em còn nhớ rõ không?”
Lăng Vi tức giận trừng anh: “Em lại không uống say.”
Anh cười: “Rõ ràng anh say sắp bất tỉnh nhân sự vì sao chẳng quên nổi một chữ…”
“Nói gì?” Lăng Vi cố ý hỏi anh.
Diệp Đình nhướn mày: “Không phải em không uống say sao?”
“Em bị bệnh hay quên.” Lăng Vi mỉm cười.