Sau đó chỉ thấy đám dữ liệu này sắp xếp chỉnh tề.
Để Lăng Vi tan vỡ chính là màn hình… xuất hiện một cái mông lắc lắc… tròn tròn béo béo… là con heo.
Lăng Vi đen mặt.
Nhất định là Diệp Đình làm.
“Là virut Diệp Đình làm hả? Anh ấy hack máy tính của anh làm gì?”
Lý Thiên Mặc nghĩ nghĩ: “Có thể là vừa rồi tôi dùng chứng minh, điện thoại còn một chút thông tin cá nhân của cô…”
“Hả?”
Lăng Vi không nghe hiểu gì cả.
Lý Thiên Mặc giải thích: “Vừa nãy tôi làm thực nghiệm, muốn làm cho cô một kho dữ liệu… cho nên điền số liệu của cô, vì sau này nhất định cô tự làm nên điền tiên cô luôn.”
“Annh viết tư liệu liên quan đến tôi sao Diệp Đình biết được? Anh ấy theo dõi máy tính của anh sao?”
Lý Thiên Mặc lắc đầu, vô cùng chắc chắn: “Anh ta theo dõi tất cả mạng máy tính mới đúng.”
“…”
Tất cả mạng máy tính?
“Anh ấy muốn làm gì chứ?”
Lý Thiên Mặc đẩy mắt kính nghiêm túc nói: “Nhất định keyword ở trên mạng tìm kiếm về trình dữ liệu có tên cô, sinh nhật, số điện thoại, địa chỉ này nọ, chỉ cần có người muốn lấy tin tức về cô, Diệp Đình có thể phá hủy máy tính đối phương trước tiên.”
Lăng Vi ngạc nhiên: “Đây là Diệp Đình muốn bảo vệ riêng tư của tôi sao?”
“Chắc không chỉ vậy mà còn lo lắng có người gây bất lợi cho cô, dù sao địa vị xã hội của anh ta còn đó, kẻ thù lại nhiều, dù anh ta có năng lực lớn đi nữa cũng không thể nào có nhiều cánh tay như vậy, cũng không thể với tay đi mọi ngõ ngách, nhưng mà hiện tại có chương trình này, quả thật có thể bảo đảm an toàn cho cô, Diệp Đình này làm việc thật là chu đáo.”
Nói xong Lý Thiên Mặc gật đầu đồng ý: “Cô đi theo anh ta, tôi thật sự rất yên tâm.”
Lăng Vi giận dữ nhìn anh ta sau đó cười một cái, lời này… giống như ba cô nên nói mới đúng, Lý Thiên Mặc nói ra cảm thấy rất có ưu tú.
“Sao cơ? Anh xác định sao?” Lăng Vi không chắc chắn.
Lý Thiên Mặc nói: “Muốn tin tức của cô có phải có ý định gì với cô hay không, nếu bọn hộ còn không sợ thì chức tỏ là tổ chức hắc đạo gì đó, hoặc là một khu vực không an toàn, sẽ có người tự đi xác nhận tình huống.” Lý Thiên Mặc cười nói: “Diệp Đình đối với cô thật để tâm, anh ta lo lắng cho an nguy của cô chắc là sợ cô gặp nguy hiểm.”
Lăng Vi cảm thấy hơi kinh sợ.
Vậy mà Diệp Đình lại làm vậy gì cô.
Trái tim Lăng Vi nhảy thình thịch, cô cảm thấy gò má nóng lên, lồng ngực chảy qua dòng nước ấm.
Giống như hai chiếc xe lửa chạy qua người cô.
Cô cúi đầu nhìn chằm chằm màn hình máy tính, con heo trên màn hình đang làm nũng đáng yêu, chu môi, cầu ấm giường…
“Lý Thiên Mặc, vậy máy tính của anh phải làm sao đây?” Lăng Vi buồn rầu: “Làm sao mà diệt laoij virut này? Máy tính không thể dùng nữa sao? Có cần tìm Diệp Đình giệt virut không?”