Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Anh hít sâu một hơi nói: “Anh phái người bảo vệ an toàn tính mạng cho cô ấy ở dưới tình huống không có quầy rầy cô ấy. Anh cũng không có gửi tiền giúp đỡ cô ấy, là bởi vì, anh cảm thấy cô gái này nên đối mặt cảnh khốn khổ, cô ấy phải dựa vào lực lượng của chính mình từ từ mạnh mẽ lên. Nhưng mà….. anh thật không biết cô gái kia là em….”
Diệp Đình nắm bả vai cô, bởi vì đầu vai cô đang run run….
“Vi vi….” Anh nhìn ánh mắt cô, giọng nói vô cùng êm ái, rất sợ hơi lớn tiếng sẽ làm vỡ nát cô vậy…. Anh nhìn ánh mắt cô nhẹ nhàng nói: “Vi vi, anh mua sợi dây chuyền kia, động cơ lúc đó cũng là vô cùng đơn thuần, anh chỉ la muốn làm chút chuyện cho trận động đất ở Thục Châu đó. Anh không muốn em hiểu lầm anh.”
Lăng Vi nhìn anh chằm chằm, cô đã không thể suy nghĩ nữa, run rẩy hỏi: “Em hiểu lầm anh cái gì?”
Đôi mắt đen của Diệp Đình dần dần nhiễm lên một tầng ánh sáng mông lung. anh nhìn cô chằm chằm, nghiêm túc nói: “Anh không có nói với em dây chuyền kia là anh mua, anh sợ em sẽ nghĩ rằng, anh bởi vì cha mẹ em nên mới đối xử tốt với em. Khi đó, chúng ta mới vừa quen biết, em còn rất không có nhiều tin tưởng đối với anh….. anh không thể bảo đàm lúc anh nói, em sẽ không vì hiểu lầm mà xa lánh anh. Anh chỉ muốn để cho em biết, anh đối tốt với em, chẳng qua là đơn thuần chỉ muốn đối xử tốt với em. Anh thích em, là thích thuần túy. Không có lý do nào cả, đơn thuần chỉ là muốn đến gần em, muốn bảo vệ em, muốn ở chung một chỗ với em, anh muốn dành trọn tình yêu cho em, chỉ cho một mình em. Anh không có nguyên nhân khác, chỉ là bởi vì anh thích em, anh yêu em, thích đơn thuần, yêu thuần túy.”
“…” Lăng Vi che môi, gật đầu. Anh vẫn nhìn cô chằm chằm như vậy, rất sợ cô nghĩ sai rồi, muốn chiến tranh lạnh với anh. Anh thật sự sợ cô giơ tay lên tát cho anh một cái —-
Nhưng mà, đột nhiên cô nói một câu: “Cám ơn.“. Cám ơn anh đã để cho em cảm nhận được phần thích thuần túy và tình yêu nồng nặc này….
Diệp Đình đưa tay ôm cô vào trong ngực: “Anh không biết mình đã giải thích lý do nguyên nhân rõ ràng chưa….. Anh chỉ là muốn để cho em biết, anh đối tốt với em, là bởi vì anh yêu em, không phải bởi vì cái khác…”
Lăng Vi ứa lệ gật đầu, Diệp Đình ôm cô, ôm thật chặt, cầm của anh để trên trán, nụ hôn rơi vào trên tóc cô, giọng nói của anh vô cùng nhẹ nhàng: “Thật xin lỗi…. anh làm quá ít rồi….”
Lăng Vi lắc đầu: “Anh làm…. cũng không ít, em yêu anh, thân ái.”
“…” Diệp Đình nắm chàm, thật sâu đối mặt với cô, anh hôn lên môi cô, nụ hôn áy náy, nồng nặc, thâm trầm….
Hiện trường bữa tiệc, tất cả mọi người đều ngây ngốc nhìn!
Hai người đang ôm nhau kia, là Diệp Đình và Lăng Vi? Thật sự là Diệp Đình và Lăng Vi?
Bọn họ nói cái gì? Không ai nghe rõ được, nhưng mà xem biểu tình của bọn họ, mơ hồ cho bọn họ một loại cảm giác muốn chia ly! Nhưng mà, tại sao bọn họ lại đối mặt, ôm hôn lẫn nhau cơ chứ?
Có phải ái kịch tình này đã xoay chuyển quá nhanh rồi không?
Tất cả mọi người còn đang ngơ ngác đâu, Đột nhiên Phù Mỹ Quân vọt tới bên cạnh Diệp Đình, cô run rẩy nói: “Diệp tiên sinh…. xinh anh bỏ qua cho tôi…. tôi đánh cược với tiểu Vi, chỉ là đùa giỡn với cô ta thôi….”
Diệp Đình ôm chặt Lăng Vi, đột nhiên bị quấy rầy, biểu tình của anh rất khó chịu.
Phù Mỹ Quân giật mình, co rút nói: “Thật xin lỗi! Thật xin lỗi…. Là tôi ngu ngốc! Tôi sai rồi…. các người cứ xem như là tôi đánh rắm! Các người là người lớn, chỉ cần xem tôi là cái rắm mới thả ra, được không?”
Cô muốn đưa tay kéo quần áo của Lăng Vi và Diệp Đình, đột nhiên bàn tay dừng giữa không trung, bởi vì không dám.
Cô run run nói: “Diệp tiên sinh, Diệp phu nhân…. Sau này tôi không dám nữa…. xin các người đừng làm khó tôi, tôi chỉ là một tên phế vật, tôi chỉ là một con sâu gạo…. ba tôi đã biết tôi đắc tội với hai người, bây giờ tôi về nhà nhất định ông sẽ cầm roi đánh chết tôi! Cầu xin các người đừng truy cứu chuyện đánh cược đó, được không? Tôi thật sự sai rồi….”