Vương Tấn nắm giấy đấu giá, đang giãy dụa, do dự, đột nhiên điện thoại ông vang lên….
“Vương Tấn! Thằng ngu xuẩn không có đầu óc này!” Vương Vinh Diệu tức giận mắng to bên đầu dây kia:“Mày cái thằng ngu xuẩn này —- đừng nên bị mắc lừa! Bọn họ là một bọn! Cái người họ Phù cùng họ Long đều ở đây cùng Diệp Đình và con tiện chủng Lăng Vi kia diễn trò! Mày mau cút về nhà cho tao — Nếu mày dám đấu giá cái biệt thự đó, lão tử sẽ lập tức chôn mày!”
Tay của Vương Tấn chợt run run.
Ông tới hiện trường đấu thầu, đã bị lão đầu tử phát hiện?
Ông nhìn chung quanh, trong lòng nảy sinh ác độc, lão đầu tử khống chế ông cả đời, cho tới bây giờ ông cũng chưa từng phản kháng! Hôn nay đột nhiên ông muốn tự mình làm chủ một lần!
Ông cúp điện thoại, cầm giấy đấu giá muốn đứng lên. Nhưng mà, cả người lại vô cùng nặng nề, làm sao cũng không đứng dậy nổi. Đột nhiên ông —- chợt cắn răng:“A…..”
“Rào rào rào rào rào rào—” Ông xé giấy đấu giá nát bét!
Ông không có cái quyết đoán đó! Ông không tự mình làm chủ được! Cho dù lão đầu tử không gọi điện thoại cho ông, ông cũng không dám đấu giá!
Nhưng mà, ai biết được, nếu không có cú điện thoại này, có lẽ ông có thể đấu! Nhưng mà, bây giờ ông xé thư đấu giá —-
Gương mặt vương Tấn tràn đầy thất bại ngồi đó, những phú thương khác đã gửi giấy đấu giá của mình xong rồi.
Rất nhanh, thành viên của hội đấu giá bắt đầu đọc giấy đấu giá.
Vương Tấn vẫn luôn không đi, ông ngồi ở đó nghe… Vương Tấn nghe được micro tuyên bố: “Lần này người trúng thầu là — Long Quốc Nhân tiên sinh, với giá một trăm bảy chục triệu.”
“A —-” Tất cả mọi người đang ở hiện trường đều ngây người! Một trăm bảy chục triệu? Giá rẻ như vậy đã lấy được hai miếng đất có giá trị hai trăm bảy chục triệu?
Lăng Vi chu miệng, tỏ ra rất không vui!
Diệp Đình đưa tay ôm cô, thế sự khó liệu….cũng không ai biết một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì.
Suýt chút nữa Vương Tấn đã hộc máu chết! Làm sao giá lại thấp như vậy? Còn thấp hơn giá ban đầu ông đưa ra là một trăm tám mươi triệu suốt mười triệu?
Cho dù Long Quốc Nhân không mở rộng diện tích của hai miếng đất, chuyển tay, đào đất, lập tức liền có một trăm triệu vào tay nha!
“A —-” Vương Tấn giận đến đôi mắt đỏ bừng, hối hận đến xoắn ruột!
Ông lao ra hội trường gọi điện thoại cho Vương Vinh Diệu: “Cha biết hai miếng đất kia bán bao nhiêu tiền không? Một trăm bảy chục triệu! Chuyển tay liền có một trăm triệu vào túi! Suy đoán của con hoàn toàn chính xác! Con viết lên giấy một trăm tám chục triệu! Cha không để cho con đấu —-”
Vương Vinh Diệu cũng là giật mình!
Một trăm bảy chục triệu? Sao lại thấp như vậy? Ông không nhịn được run lập cập…. ông trăm phương ngàn kế để cho Vương Tử Thần làm quỷ trên hai miếng đất đó, không nghĩ tới lài làm áo cưới cho người khác?
Vương Vinh Diệu đứng bật dậy che ngực…. dường như ông đã thấy trái tim mình….. đang rỉ máu!
Một giọt, một giọt! Ông đau tim nha!
Nhưng mà, lập tức ông liền an ủi mình, đều là âm mưu! Đều là âm mưu của Diệp Đình! Nếu chỉ là một mình Lăng Vi, ông sẽ không phòng bị như vậy, nhưng mà sau lưng Lăng Vi có Diệp Đình, ông cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, Ông lăn lộn trên thương trường mấy chục năm, cái dạng âm mưu quỷ kế gì mà chưa từng thấy?
Muốn cho ông bị trúng chiêu, không có dễ dàng như vậy!