Lăng Vi rất không phúc hậu hỏi bà: “Vậy mẹ muốn đẩy ngã mẹ ấy, mẹ ấy cũng đồng ý sao?”
Mặt của Diệp Khanh đỏ bừng, bà vô cùng thẹn thùng nói: “Nhất định anh ấy không đồng ý nha…. nhưng mà tôi lại khóc. Khi đó quá lạnh…. hai người chúng tôi đều là mới từ dưới nước vớt lên, lạnh đến tôi run lẩy bẩy, tôi dùng sức khóc, tôi nói tôi sắp chết rét, vừa ho vừa nhảy mũi mấy cái, tôi nói tôi sắp chết…. anh ấy bị tôi cuốn lấy không còn cách nào đành tới đây ôm tôi.”
Ai nha…. Trong đầu Lăng Vi nghĩ, mẹ thật là biết dụ dỗ…. Con và Diệp Đình, còn kém mẹ xa lắm.!
Diệp Khanh giống như một cô bé vậy, e thẹn bụm mặt nói: “Mặc dù anh ấy không thường cười, lạnh như băng, nhưng người lại rất tốt…. an ấy vẫn luôn che chổ tôi…”
Lăng Vi hỏi bà: “Vậy sao ông ấy không mang mẹ đi nha? Sao hai người lại tách ra?”
Nước mắt Diệp Khanh lại rơi lả chả xuống: “Tôi mang anh ấy đến một căn phòng hoa nhỏ một đêm, cái phòng hoa nhỏ này là của tôi…”
Bà lại rưng rưng nước mắt, cười ngọt ngào.
Bà nói: “Bình thường tôi ở bên trong chăm sóc ít hoa cỏ, anh ấy nói anh ấy thích đỗ quyên…. bởi vì anh ấy chỉ biết một loại hoa đó,. Chúng tôi vô cùng có ăn ý, ai cũng không có tháo mặt nạ của đồi phương ra…. anh ấy thật rất mê người, nhất là ánh mắt, tôi không nhìn thấy mặt anh ấy, lại bị ánh mắt anh ấy mê đến thần hồn điên đảo. Tôi có chút sợ nhìn mặt anh ấy, bởi vì tôi sợ cả đời cũng không quên được…. Tôi nói quần áo tôi lạnh quá, tôi nói tôi muốn cởi quần áo, cả người anh ấy căng cứng, thật là đáng yêu….”
Bà vừa khóc vừa cười, ngón tay bấu gò má thật chặt, bà lại thong thả nói: “Nhất định anh ấy cũng yêu tôi, anh ấy ôm chặt tôi như vậy, hôn tôi như điên rồi. tôi dùng sức cởi quần áo anh ấy, cái loại cảm giác lén lút đó vô cùng mới lạ, anh ấy là người ngay thẳng như vậy, nhất định cả đời sẽ không làm loại chuyện này. Là tôi dụ dỗ anh ấy mê mẫn…. sau đó, mặt nạ anh ấy rớt, nhưng mà, đêm quá tối, tôi lại không dám nhìn mặt anh ấy…. tôi đeo lại lên cho anh ấy….”
Trái tim Lăng Vi củng treo lên theo, mẹ đeo làm gì nha? Mẹ không hiếu kỳ nhìn mto65 cái sao?
Lăng Vi thật cuống cuồng! Nhưng mà, trong lòng lại càng nhiều bực bội…. một đôi thật tốt biết bao nha, sao lại bị tách ra…
Diệp Khanh lau nước mắt nói: “Lúc trực thăng phi cơ của anh ấy tới, anh ấy mang tôi đi. Nhưng mà, bên ngoài đã bị người của Bảo La bao vây. Tôi liền rút súng của anh ấy chỉ lên đầu mình, tôi để cho anh ấy đi, anh ấy vô cùng tức giận! Anh ấy nắm tay tôi, bảo tôi đừng sợ, nói quân đội của anh ấy sao81 tới, anh ấy phải lập tức tiêu diệt người nhốt tôi. Khi đó anh ấy không biết tôi bị Bảo La nhốt. Anh ấy chỉ biết là tôi tham gia tiệc đó. anh ấy tới nơi này chính là muốn dọn dẹp hắc bang địa phương, anh ấy kéo tôi lên trực thăng, đột nhiên — chúng tôi bị một tổ chức sát thủ thần bí bao vây giết! Tôi biết, đó là Bảo La chó cùng đường quay lại cắn! Sao Bảo La có thể cho người mang tôi đi! Bảo La lập tức ra lệnh đàn em của ông nổ súng…. tiếp theo, chính là một trận đại chiến!”