Lúc cô ta đang hưng phấn không kiềm chế được thì Hứa Tử Huân gật đầu với người bình phẩm kia tỏ lòng biết ơn.
Nhà bình phẩm kia vẫy tay với anh ta, tỏ vẻ quen biết đã lâu, cậu nhờ tôi chút chuyện như vậy chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới. Nhưng mà khen ngợi một câu lại không phải bắt ông ta đề cử tác phẩm rác rưởi như vậy.
Dung Cẩm hoàn toàn không biết nhà bình phẩm kia nể mặt mũi Hứa Tử Huân mà khen cô ta một câu.
Cô ta cứ cho là thật.
Nhanh chóng phát weibo khoe tác phẩm của mình, sau đó có người bình luận đáp lại “…”
Dung Cẩm thầm nghĩ… tay mỏi hả? Bức tranh của bà được họa sĩ đẳng cấp thế giới chiêm ngưỡng, các người mắt mù thì biết cái gì.
Hứa Tử Huân thấy cô ta vui vẻ cũng không nói gì.
Dần dần, kết quả đề cử cũng có.
Gần như các nhà bình phẩm đều đứng trước bức tranh “Thành thị phế tích’ của Nhan Mặc Phi khen không ngừng miệng.
Hàn Linh Tê vô cùng vui vẻ: “Anh Mặc Phi, em đã nói mà, ‘Ngôi sao vinh quang’ không phải của anh thì không thể.”
Nhan Mặc Phi lại thờ ơ.
Hàn Linh Tê khen: “Dù triển lãm tranh quốc tế nổi danh nhất, anh Mặc Phi, anh cũng là người xuất sắc nhất.”
Nhan Mặc Phi nhướn mày, dường như đối với loại khen ngợi này đã tập mãi thành thói quen.
Anh ta tùy ý nhìn lướt qua tiền thính, hôm nay không có gì thú vị……
Anh ta tính toán rời đi.
“Các vị……”
Lúc này, đột nhiên Nghiêm Phương Chu đi lên vị trí cao nhất.
Ông đứng đó cầm Micro nghiêm túc nói: “Cảm ơn các vị đã ủng hộ Phương mỗ, cảm ơn các vị bỏ trăm công ngàn việc rút thời gian đến tham gia triển lãm tranh. Các vị ở đây đều là danh gia hội họa, là phú thương hào môn, có suy nghĩ của mình đối với hội họa, trong lòng đều đã chọn được cho mình tác phẩm ưng ý. Haha… nhưng mà đừng vội… cá bức tranh ở đại sảnh không phải là toàn bộ tác phẩm.”
“Ồ, còn nữa sao?”
“’Có ý gì vậy?” Mọi người ngừng thảo luận.
Tất cả đều nghi hoặc nhìn Phương Nghiêm Chu.
Phương Nghiêm Chu nói: “Thật ra lần triển lãm này còn một tác phẩm khác chưa giới thiệu cho mọi người, mọi người có hứng thú có thể đi theo tôi chiêm ngưỡng.” Nghiêm Phương Chu đưa tay mời.
Có người nghe không hiểu: Có ý gì?”
Vương quản gia tiến lên giải thích: “Còn một tác phẩm ở bên trong, mời mọi người đi theo tôi vào thưởng thức.”
“Ồ… vậy hả? Còn có tác phẩm bên trong, vì sao không mang ra luôn?”
Vương quản gia giải thích: “Không tiện cho lắm… ngài có thể xem thì biết.”
“Được, chúng ta qua xem đi.”
Trong tiếng nghi hoặc, Vương quản gia dẫn mọi người đi về phía sau tòa nhà, đến nơi, có thể nghe thấy tiếng hít không khí.
Hiện tại là tháng 12, vừa rơi một trận tuyết, kiến trúc ngôi nhà phủ trong màn quyết trắng được ánh nắng ấm áp phủ lên một tầng ấm áp.
Dưới ánh nắng chiếu rọi, tòa kiến trúc càng phá lệ sinh động.
“Tử Huân, anh nhìn… sao bể bơi lại có hơi nước?” Dung Cẩm kéo Hứa Tử Huân: “Nhà chúng ta cũng mua bể bơi lớn như vậy đi, mùa đông nấu chút nước ấm thì bơi mới không lạnh.”
Hứa Tử Huân nhìn cô ta: “Dưới bể bơi của người ta là suối nước nóng, em nghĩ là người ta đi nấu nước nóng sao?”
Dung Cẩm bị nghẹn họng.
Lại không dám nói một câu đi theo Hứa Tử Huân vào tòa nhà.
Vương quản gia khom người nói: “Một bức họa cuối cùng là ở gian vẽ tranh này, mời mọi người đi vào nhưng đừng làm hỏng đồ đạc bên trong.”