Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lạc Y vội vàng bò dậy, đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt. Lúc cô ấy đánh răng rửa mặt xong đi ra, cô ấy hỏi tiểu Bạch: “Lời khen của giáo viên và lời nhận xét của bạn là thế nào vậy?”
Tiểu Bạch hơi ngượng ngùng nói…
Lạc Y chớp chớp mắt, thúc giục anh ta: “Anh nhanh đi đánh răng rửa mặt đi.”
Tiểu Bạch đi vào phòng tắm, anh ta định tắm xong rồi mới ra ngoài. Tối hôm qua anh ta lên cơn sốt, cả người nhễ nhại mồ hôi.
Lạc Y thấy tiểu Bạch đóng chặt cửa phòng tắm, cô ấy đi tới bên cạnh máy vi tính của tiểu Bạch, máy vi tính của anh ta không đóng, nhưng màn hình lại để chế độ khóa.
Cô ấy thử sinh nhật của anh ta, không đúng. Lại thử sinh nhật mình, không đúng.
Cô ấy suy nghĩ, lại gõ vào chữ: “love yi”… Màn hình được mở khóa.
Lạc Y phấn khích nhìn về phía phòng tắm hét lên: “Á, ôi trời ơi, em đoán được mật khẩu máy vi tính của anh!”
Anh ta cài đặt mật khẩu quá là đơn giản! Chẳng có ý thức đề phòng gì cả!
Cô ấy không biết văn kiện quan trọng của tiểu Bạch, tìm thêm thứ có liên quan đến Diệp Đình…
Tiểu Bạch đóng vòi nước ở bên trong, anh ta nói với cô ấy ở bên ngoài: “Em muốn làm gì? Kiểm tra đột xuất hả?”
Lạc Y nói: “Đúng vậy! Em muốn kiểm tra xem anh có lén nói chuyện với cô gái nào ở sau lưng em hay không!”
Tiểu Bạch nói: “Vậy em kiểm tra đi, cứ tùy tiện xem. Kiểm tra không thấy, buổi tối anh sẽ trừng phạt em.”
Lạc Y bĩu môi cười, khong biết buổi tối ai trừng phạt ai đâu!
Lạc Y thấy hộp thư đang mở trên màn hình máy vi tính của anh ta.
Cô mở hộp thư ra, thấy trong hộp thư có mười mấy bức mail “Chưa đọc“.
Mấy bức mail này, có bức được gửi tới từ tối ngày hôm qua, có bức được gửi tới lúc nửa đêm, còn có bức mới gửi tới một phút trước.
Cô mở ra xem, có bức thư dài, có đoạn video…
Có cả tiếng nước ngoài… cô ấy hoài nghi không biết mẹ cô ấy xem hiểu được những thứ này không?
Lạc Ymở mấy bức thư nói tiếng Anh. Cô ấy vừa đọc, vừa cảm thấy buồn cười. Bạn của anh ấy rất hài hước, lại rất hiền lành. Mọi người đều đưa ra những lời nhận xét có cánh về tiểu Bạch.
Bọn họ đều nói tiểu Bạch là người rất hài hước, rất hiền lành, sẵn lòng giúp đỡ người khác, nhân duyên cực kỳ tốt, mọi người đều muốn làm bạn với anh ta, còn nói có thể kết bạn với anh ta là vinh hạnh của bọn họ.
Còn nói tiểu Bạch có thái độ rất cẩn thận với chuyện tình cảm, tuyệt đối sẽ không làm bậy.
Lạc y xem video và đọc thư, trong lòng cảm thấy rất cảm động. Thành thật mà nói, nếu đổi lại là cô ấy, cô ấy cũng không biết phải tìm ai viết những thứ này cho minh.
Cô ấy bỗng nghĩ đến, bọn Lăng Vi, Kaya chắc chắn sẽ giúp cô ấy, nhưng cô ấy khẳng định sẽ không nghĩ tới phương pháp này.
Cô ấy biết, mẹ cô ấy có thể hồi tâm chuyển ý, chắc chắn là nhờ anh Đình, chị dâu, anh Tuấn, chị Đình, tẩy trắng cho tiểu Bạch từ trong ra ngoài, còn cả những bức thư điện tử và đoạn video này của tiểu Bạch, đã đưa đến tác dụng cực kỳ quan trọng.
Có câu nói thế này —— một người khen bạn tốt, chưa chắc bạn đã tốt. Nhưng nếu mọi người đều khen như vậy, thì tám đến chín phần là bạn rất tốt.
Dĩ nhiên, nhân phẩm của tiểu Bạch tuyệt đối là đáng tin cậy, vì vậy anh ta mới cực kỳ tự tin, ngay cả mail cũng không thèm mở ra, đã trực tiếp gửi cho anh Đình.
Lạc Y cắn môi, tắt bức mail đã đọc xong đi… xem những bức mail và đoạn video này, khiến nội tâm của cô ấy khó mà bình tĩnh nổi, thì ra tiểu Bạch vẫn còn có nhiều mặt cô không biết đến vậy.
Thành thật mà nói, bây giờ cô ấy lại tiến thêm một bước hiểu biết mời với tiểu Bạch.
Anh không đơn giản như cô đã tưởng tượng, anh không phải là người bình thường…
“Đã kiểm tra thế nào rồi?” Tiểu Bạch bước ra khỏi phòng tắm, anh ta chỉ quấn một chiếc khăn tắm ở bên hông.
Lạc Y đỏ bừng mặt nhìn anh ta, tiểu Bạch cười nói: “Dùng cũng đã dùng rồi, giờ nhìn còn có thể đỏ mặt được.”
Lạc Y xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm kẽ hở độn thổ xuống! Tiểu Bạch đi tới bên cạnh cô ấy, đặt tay cô lên eo của mình: “Cảm giác thế nào? Em có cảm thấy chồng em rất cường tráng hay không?”
“…” Lạc Y cong môi cười, rồi bỗng cúi người hôn lên cơ bụng của anh ta.
“Oh ——” tiểu Bạch như cảm thấy có dòng điện đang chạy dọc toàn thân.
Lạc Y nhướn mày, cười xấu xa với anh ta: “Mau thay quần áo đi, chúng ta về nhà.”
Tiểu Bạch hoàn toàn sửng sốt, con nhóc này mà chơi hoang dã, anh ta không chơi thắng cô ấy được!
Lạc Y đi đến chỗ cái cặp da, lấy âu phục cho anh ta, nhưng tâm trạng của bọn họ tối qua không tốt, không treo quần áo vào tù quần áo, tiểu Bạch sợ quần áo có nếp nhăn không chịu mặc.
Lạc Y chống nạnh, nói với anh ta: “ Quần áo của anh không phải đã là rồi sao? Sao có thể bị nhăn được? Hơn nữa, nhăn mấy cái thì đã sao?”
Tiểu Bạch nói: “Sao anh có thể ăn mặc tùy tiện đi gặp cha mẹ em được. Anh sẽ gọi điện thoại cho người tới là lại.”
“…” Lạc Y làm ra vẻ bị shock. Cô ấy thật sự cảm thấy buồn cười, không ngờ rằng lý do của anh lại là như vậy… Lạc Y bỗng cảm thấy tiểu Bạch rất đáng yêu.
Có lẽ… anh ta rất quan tâm đến cái nhìn của người nhà cô với anh ta. Đặc biệt là sau khi xảy ra chuyện này.