Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lý Thiên Mặc nhìn chằm chằm vào cô ấy từ trên cao, cô ấy cắn cắn môi, làm ra vẻ tội nghiệp nhìn anh ta: “Anh đè lên đùi em đau…” Lý Thiên Mặc không bị chiêu này của cô ấy đánh gụp: “Anh không đụng vào chân em.”
“Anh nói không đụng lần nữa thử xem?” Cô ấy nâng chân lên, cọ cọ vào chân anh ta.
Lý Thiên Mặc đột nhiên “Á “ lên… sao con nhóc này… có thể ồn ào như vậy?
Anh ta hít một hơi…
Lôi Niểu Niểu hoàn toàn không hiểu gì, không tim không phổi toét miệng cười: “Oh, Thiên Mặc… anh thật là đẹp trai…” Cô ấy thừa dịp anh ta hoảng hồn, vội vàng giơ tay lên đẩy cằm anh ta ra, một tay khác dùng sức nhéo mạnh vào cánh tay anh ta: “Mau dậy đi, còn phải làm việc nữa.”
Lý Thiên Mặc còn đang xuất thần, cô dùng sức nhéo tay anh ta, làm cả người anh ta đều nóng bừng lên, máu trong người cũng như muốn bốc cháy.
Tay nhỏ của cô vừa chạm vào người mình, anh ta cũng thấy như có hàng ngàn hàng vạn con côn trùng đang gằm nhấm mình. Tuy sức của cô ấy không lớn, nhưng lúc nhéo tay anh ta, lại như mang theo ma lực.
Nếu anh ta không sợ làm cô đau, anh ta đã sớm thu thập cô ấy một trăm lần rồi.
Lôi Niểu Niểu bất ngờ cắn vào trên bả vai anh ta.
“Á…” Cô ấy không dùng sức gì, nhưng cảm giác ngứa ngáy khiến Lý Thiên Mặc không chịu nổi…
Anh ta giữ lấy hai tay đang nhéo lung tung của cô, giữ chặt cổ tay cô ấy, cố định ở hai bên người cô ấy. Lôi Niều Niểu kêu lên: “Đau…”
ĐM… người một nhà ở đầu bên kia cùng ngẩng đầu lên, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Lăng Vi thật sự rất muốn cười, cô nghĩ chắc không phải chuyện đó đâu, nhưng cái chữ “Đau” này, đúng là dụ cho người ta suy nghĩ lung tung…
Lý Thiên Mặc còn nói: “Được rồi… vừa rồi em đã chơi rất thoải mái rồi đúng không? Đến phiên anh chưa? Còn học cắn người, xương anh cứng lắm, em không sợ cắn hỏng răng hả?”
Lôi Niểu Niểu hơi nghiêng người không giãy giụa… cô ấy rụt cổ, cười nịnh hót: “Không sao không có chuyện gì. Răng của em rất khỏe… sức khỏe của em rất tốt… đi một hơi lên tầng năm cũng không cần nghỉ…”
Lý Thiên Mặc buồn cười, cái miệng này…
Lý Thiên Mặc đưa cánh tay đến bên miệng co ấy: “Em cắn tiếp đi, nếu không làm hai cái răng cửa của em rụng ra, anh tuyệt đối sẽ không kêu đau.”
Lôi Niểu Niểu cười to ha ha, cô ấy uốn éo người, muốn chạy nhưng lại không chạy khỏi.
Co ấy giả vờ tức giận hừ hừ nói: “Không phải chỉ nhéo anh hai cái thôi sao… em đâu có dùng sức đâu! Anh xem này, em nhéo nhẹ thế này, anh chắc chắn sẽ không đau đúng không? Hơn nữa, anh là đàn ông, có thể chèo thuyền trong bụng Tể tướng (*), anh sẽ không tính sổ với em, đúng không?”
(*)宰相肚里能撑船 — Có thể chèo thuyền trong bụng tể tướng: trích từ câu “Cái trán của Tướng quân rộng đến mức có thể phi ngựa, cái bụng của Tể Tướng rộng đến mức có thể chèo thuyền”.Ý nói, một người có tấm lòng rộng lớn mới có thể làm được việc lớn, mới có thể bao dung được những việc khó bao dung của thiên hạ.
Lý Thiên Mặc vẫn đè cô ấy, không thèm nhúc nhích. Hai mắt của cô ấy bỗng sáng lên nhìn chằm chằm vào anh ta: “À! Thân ái… anh thật là đẹp trai… em rất thích anh… nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh này, sao lại đen vậy? Ai nha… em hôn một cái, sẽ không còn đen nữa.”
Lôi Niểu Niểu bất ngờ hôn lên trên mặt anh ta.
Biểu tình trên mặt Lý Thiên Mặc… đặc sắc đến nỗi làm cô đau cả bụng vì buồn cười.
Một lúc sau anh ta mới mỉm cười, Lôi Niểu Niểu vội vàng hừ hừ: “Mau buông em ra… bây giờ em đang đau lưng… cứ giữ nguyên một cái tư… thế như thế này… mỏi lưng lắm…”
“Phốc ——” Lăng Vi không nhịn được bật cười ra tiếng, cũng may cô kịp thời che miệng. Cô ấy nâng tầm mắt lên, nhìn thấy vẻ mặt của tất cả mọi người trong nhà… đều vô cùng đặc sắc.
Lý Thiên Mặc sợ làm đau cô ấy, nhanh chóng buông lỏng tay ra, Lôi Niểu Niểu lăn một vòng qua bên cạnh, thoát khỏi trói buộc của anh ta, cô ấy nhanh chân đạp một cước vào lưng anh ta!
“Bụp” Nhát đạp này khá mạnh…
“ĐM…” Lý Thiên Mặc che eo, trong lòng hối hận không nguôi: “Trúng mỹ nhân kế của em…”
Lôi Niểu Niểu vội vàng tới ôm anh ta: “Ha ha, em sai rồi, em sẽ bồi thường cho anh…”
Cô ấy bưng mặt anh ta lên, dịu dàng hôn lên.
Lý Thiên Mặc ôm lấy eo cô ấy, kéo cô ấy vào trong ngực: “Đừng lộn xộn… để anh ôm em một lát…” Niểu Niểu của anh ta đúng là làm người ta thích, làm trong lòng anh ta cực kỳ ngọt ngào, giống như có mấy chú nai con đang chạy loạn ở trong lòng anh ta.
Lôi Niểu Niểu khôn khéo để cho anh ta ôm, ngồi ở trên đùi anh ta, Lý Thiên Mặc hạnh phúc ôm chặt lấy cô ấy, chôn mặt ở trên cổ cô ấy, nhẹ nhàng ngửi mùi hương trên người cô.
“Nhột quá…” Cô ấy cười khúc khích tránh né sang bên cạnh.
Hơi thở của anh ta giống như lông chim, chạm vào da thịt của cô, làm cho cô cười to “Ha ha“.