Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Giang Quân quẫn bách, đầu anh chắc chắn bị cửa đụng rồi… Đường đường là cảnh sát trinh thám, khả năng quan sát, phán đoán, tự hỏi đột nhiên bị cẩu ăn hết rồi, không nghĩ được gì hết.
Anh cầm di động của cô, ấn dãy số của mình, lưu lại… Trong di động cô đã lưu số anh.
Anh trả di động về, chợt nghe phía sau cô gái đó có một người đàn ông gọi: “Bữa sáng xong rồi? Nói chuyện với ai vậy?”
Cô gái đó đỏ mặt, xấu hổ đút di động vào túi, tay kia của cô vẫn còn cầm vỏ trứng, vội vàng lên tiếng: “Được rồi, mau ăn đi, lát nữa anh còn phải đi làm, đừng đi muộn.”
“Vậy chúng ta trưa nay gặp: “ Cô gái đó nghiêng đầu, nhìn Giang Quân tươi cười. Vỏ trứng cuối cùng cũng rời tay, bị cô ném vào thùng rác.
Giang Quân nhìn thấy cô vui vẻ xoay người rời khỏi ban công…
Giang Quân yên lặng xoay người đi tắm rửa. Ngày hôm qua vì xin nghỉ nửa ngày, hôm nay anh cực kỳ bận, bữa sáng cũng không ăn, trực tiếp nhịn đến trưa, nhưng… Trưa rồi cũng không đợi được điện thoại.
Anh không lưu số cô gái kia, muốn gọi điện thoại đến hỏi cũng không được.
Chờ buổi tối về nhà rồi nói sau…
Anh đói bụng một ngày, công việc quá bận… Ngay cả thời gian gặm bánh mì cũng không có. Tăng ca đến mười giờ, anh xuống tiểu siêu thị dưới nhà mua hai gói mỳ, lên lầu, vào bếp.
Anh mở cửa ban công, đi đến ban công, chống lên lan can ngó sang nhà bên, nhà cô gái kia không sáng đèn… Anh nhìn đồng hồ, mười giờ mười lăm phút, cô không về? Hay đi ngủ rồi?
Giang Quân vừa muốn quay về, đột nhiên nghe được cách vách có tiếng bước chân: “Lẹp xẹp” chạy ra. Cô gái đó xõa tóc dài, mặc áo ngủ hình con gấu… Cô xin lỗi cười cười với anh, vội vã nói: “Thật xin lỗi… Sáng nay anh trai tôi cầm nhầm di động… Anh ấy cầm di động của tôi, trưa nay tôi không liên lạc với anh được. Tôi vốn định… gọi điện thoại cho anh ấy bảo anh ấy nhắn lại số anh cho tôi, nhưng sáng nay sau khi anh trả điện thoại tôi còn chưa kịp lưu tên, ta còn chưa kịp tồn tên (1)… Số điện thoại chưa lưu tên trong máy tôi không ít… Anh trai tôi tính tình không tốt, anh ấy không chịu tìm giúp. Thật xin lỗi… Anh ấy bây giờ vẫn chưa tan ca, tôi nghĩ chờ anh về sẽ giải thích với anh, không ngờ anh cũng về muộn như vậy.”
Giang Quân đột nhiên nở nụ cười: “Không có việc gì…”
Anh và cô gái này thật ra cũng không tính là quen biết gì… Cô ấy giải thích cho anh… Thật sự ấm lòng.
Giang Quân nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười tràn đầy xin lỗi của cô, đột nhiên cảm giác rất đói, rất đói… Đói đến dạ dày cồn cào.
Giang Quân nói: “Cô cho tôi biết số cô đi… Không thì giờ tôi đọc lại số tôi cho cô.” Giang Quân nói với cô, em gái và em rể tôi muốn chụp quảng cáo nhưng vẫn không tìm được người thích hợp… Bọn họ thấy ảnh của cô, cảm thấy hình tượng của cô rất hợp, muốn mời cô thử xem có được hay không.
Giang Quân nói xong, lập tức muốn tát cho mình hai bạt tai… Anh nói lời này sao lại cảm thấy… Giống lừa đảo vậy nhỉ… Vừa mở miệng, chính là mấy lời không tin nổi được này…
Anh và cô gái này cũng đâu có quen thân gì, ngay cả quen biết cũng không tính, ngay cả người ta tên là gì cũng không biết…
Giang Quân thật muốn đập chết mình!
Sáng nay anh không rửa mặt, buổi tối lại là phong trần mệt mỏi, bụng đói kêu vang. Còn giống mấy tên lưu manh… Há miệng ra chính là muốn mời người ta chụp quảng cáo.
Với ấn tượng này, anh trai nhà bên chắc biến thành bố già rồi?
Cô gái kia lại nở nụ cười, nói: “Có thể, anh đề cử nhất định không tệ. Nhưng tôi hơi ngại ngùng chút… Nếu anh chịu đi cùng, tôi đại khái… Có thể thử.”
Đầu Giang Quân lập tức như bị thứ gì đập trúng…
Anh lung lay, nhìn chằm chằm cô, thật muốn hỏi cô: “Sao đề cử của tôi sẽ không tệ? Cô hiểu tôi được bao nhiêu? Cho dù tôi là cảnh sát… Cũng không nhất định nhân phẩm đáng tin!”
Cô gái kia đã giao số điện thoại cho anh, nhưng anh cơ bản không nghe được…
Chỉ nghe cô nói: “Tôi là Trữ Hạ.”