Thượng đế ah~… Diệp Đình thật sự bị cô ép đến điên rồi! Cô đang ngồi giữa hai chân anh, ánh mắt quyến rũ nhìn chằm chằm chiếc thắt lưng của anh, lỗ mũi nhỏ khẽ thở ra từng hơi, phun vào bên hông anh, sự kích thích này…
Mà cô, vẫn còn đang nghiêm túc nghiên cứu cách mở chiếc thắt lưng của anh thế nào.
Diệp Đình không chịu nổi nữa, giữ chặt lấy eo cô, xoay người đè lên trên. Lăng Vi khẽ ‘á’ một tiếng ngã xuống, chỉ cảm thấy anh đè lên trên người cô, giống hệt như một miếng sắt nóng bỏng dí sát vào!
Anh vội vàng cởi bộ đồ cô đang mặc, lại vội vàng hôn cô, bỗng đột nhiên điện thoại gọi đến, ‘reng reng’, tiếng chuông điện thoại khiến trong đầu Diệp Đình xuất hiện ý nghĩ muốn giết người! Ai mà lại chán sống như vậy, gọi điện thoại vào đúng lúc này?!
Lăng Vi không ngừng cười ‘ha ha’, đùi cô cố ý dán sát vào người anh: “Không cho phép nghe điện thoại!”
Yết hầu Diệp Đình khẽ động, vốn dĩ anh cũng không hề muốn nhận, chuông điện thoại cứ tiếp tục reo vang, tiếng vang phá tan bầu không khí lúc này, tiếng vang nhưng không đem lại cảm giác nào.
Anh buông cô ra, chỉ thấy cô cười giống hệt một tiểu hồ ly. Diệp Đình nhấc điện thoại lên nhìn một cái, sắc mặt tối sầm… điện thoại gì cơ chứ… hóa ra là cô bày trò, báo thức!
Khó trách, vừa nãy cô lại nói muốn đi thay quần áo, hóa ra là lén cầm di động của anh đi… đặt đồng hồ báo thức! Đúng là đứa nhỏ bại hoại!
Đứa nhỏ bại hoại này~
Diệp Đình cắn răng, xoay người lại, kiểu gì cũng phải ‘thu thập’ cô thật tốt mới được! Kết quả là thấy cô gái nhỏ vẫn không ngừng cười ha ha, nhanh nhanh chóng chóng chạy thẳng vào phòng ngủ, ‘tách tách’ hai tiếng, khóa kín cửa lại.
Diệp Đình ngồi trên sofa ổn định lại tinh thần, tiếng chuông báo thức trong di động vẫn vang lên, ‘tinh tinh tang tang’. Anh cắn răng, ấn tắt báo thức. Cô gái nhỏ này, quả nhiên là muốn mạng anh mà!
Anh đứng lên, lặng lẽ đi tắm rửa…
Tắm xong, liền tới gõ cửa phòng cô. Lăng Vi lẩm bẩm: “Không cho anh vào.”
Anh đứng dựa cửa ở bên ngoài nói: “Tôi không chạm đến em… Chỉ ôm em ngủ, vậy được rồi chứ?” Sợ cô không tin, anh lại hạ giọng nói: “Thật sự sẽ không chạm vào em.”
Sau đó, anh nghe thấy tiếng bước chân đi về phía cánh cửa, rồi lại, ‘tách tách’, cửa phòng mở ra.
Cửa vừa mới mở ra, Diệp Đình sợ hết hồn! Mặt Lăng Vi trắng toát… Trên mặt cô đang dán một chiếc mặt nạ màu trắng, Diệp Đình khẽ nhíu mày một cái. Lăng Vi giống như hiến vật báu, giơ một chiếc mặt nạ khác đến trước mặt anh: “Anh cũng dán một cái đi, man mát, có thể thư giãn!” Nói xong, cô liền xé vỏ ngoài, lôi một tờ mặt nạ giấy màu trắng từ bên trong ra, đưa tay xoa xoa mặt anh, sau đó ‘bụp’ một tiếng dán thẳng lên đó, thấy anh giơ tay lên muốn gỡ xuống, cô vội vàng hung dữ nói: “Không cho phép tháo!”
Thấy anh trợn tròn mắt, cô lại giảo hoạt cười một tiếng: “Đàn ông và phụ nữ, đều cần phải chăm sóc,… bây giờ anh còn trẻ, là tiếu thịt tươi, thế nhưng về sau già rồi, sẽ thành lão thịt muối! Em cũng không thích lão thịt muối, cho nên anh phải chăm sóc cho tốt, biết chưa?”
Diệp Đình trầm mặt, không cửa động nữa. Lăng Vi cẩn thận dán chặt lại cho anh. Trên mặt có cảm giác lành lạnh, hỏa khí trong người rõ ràng cũng hòa hoãn lại, anh cúi người ôm ngang cô kiểu công chúa, sau đó thả cô xuống giường.
Lăng Vi đột nhiên bật người dậy: “Vẫn còn miếng dán chăm sóc mắt!” Cô nhảy xuống đất, chạy đến mở chiếc cặp da, lấy ra hai chiếc túi nhỏ hình vuông màu xanh trắng, xé xong, đột nhiên sững người.
“…” Cô cô cô cô… thứ cô lôi ra, tại sao lại không phải là miếng dán chăm soc mắt… mà lại là cái thứ đồ ‘bảo hộ’ kia…
Ông trời của tôi! Cô lại nghĩ cái đồ ‘bảo hộ’ đó là ‘miếng dán chăm sóc mắt’!
Túi đựng của chúng cũng quá giống nhau! Lại còn vị đào? Còn có thiên lý nữa hay không?! Kiệt Sâm đáng chết này!
Mâu quang Diệp Đình rõ ràng trầm hẳn xuống. Anh khẽ cười đầy thâm ý: “Em có như cầu thì cứ trực tiếp nói thẳng, không cần phải vòng vo như vậy.”
Lăng Vi xấu hổ muốn chết!
Cô chạy vào phòng vệ sinh, ném thứ đồ kia vào túi rác, liều mạng rửa tay.
Rửa mãi rửa mãi, sao đó liền hít sâu một hơi, thò đầu ra liền thấy khuôn mặt bình tĩnh của anh.
“Ha ha…” Lăng Vi giả bộ cười.
Bò lên giường, ngồi xuống bên cạnh anh, ôm lấy cánh tay anh, Diệp Đình vẫn tốt bụng không hề chế nhạo cô.
Lăng Vi thở phào một cái.
Hai người ngồi dựa vào đầu giường, Lăng Vi gối lên cánh tay anh, cầm bút chì vẽ truyện tranh, Diệp Đình thì sai Kiệt Sâm mang một xấp tài liệu cần phê duyệt đến.
Lúc Kiệt Sâm bước vào, thiếu chút nữa liền bị sỡ hãi mà khuỵu xuống… Anh ta dùng sức dui dụi mắt, lại dụi dụi!
Trời đất của tôi ơi! Anh ta mù rồi sao? Hay là đang nằm mơ?
Anh, anh ta… Boss nhà anh ta… đây là đang đầu hàng rồi? Lại … lại có thể dán mặt nạ? Kiệt Sâm thực sự cho rằng thần kinh của mình có vấn đề rồi! Boss sát phạt quả quyết, thiết huyết vô tình, lại, lại… thật cay mắt! Anh ta khẽ cúi mắt xuống, lại nhìn sang phía Lăng Vi, trong lòng cảm khái vô hạn… Anh ta, phu nhân nhà anh ta thật đúng là có thủ đoạn a~!
Diệp Đình thấy tay Kiệt Sâm run run, trợn mắt nhìn anh ta một cái: “Đơ ra đó làm gì? Muốn chờ cơm ở đây à?” Anh vừa mới nói, bỗng nhớ ra, trên mặt,… vẫn còn đang dán thứ đồ kia!
Sắc mặt Diệp Đình đen đến cực điểm, vậy mà vừa rồi, anh … lại quên mất!
Chỉ thấy hai chân Kiệt Sâm run rẩy bước ra ngoài, anh ta vô tình đụng trúng lúc Diệp đại boss đang dán mặt nạ, liệu có thể bị boss diệt khẩu hay không đây?
Đúng lúc này, liền nghe thấy Lăng Vi nói một câu: “Kiệt Sâm rất tốt, chuyện gì cũng đều giúp anh làm.”
Kiệt Sâm lập tức muốn quỳ, cùng đường cheo leo trên vách đá rồi! Có một chuyện… tuyệt đối không thể làm giúp boss ‘làm’! Phu nhân, cô đang hại tôi đó!
Sau đó liền nghe thấy Diệp Đình hừ một tiếng: “Anh ta đang sợ, em đừng có dọa thêm nữa! Có tôi chơi cùng em mà còn chưa đủ?”
Lăng Vi cười hì hì với anh: “Em rất hiền lành mà!”
Kiệt Sâm cơ hồ muốn quỳ luôn rồi, khó khăn lắm mới có thể bước ra khỏi phòng ngủ được, ‘cạch’ một tiếng đóng kín cánh cửa lại, thiếu chút nữa liền phát khóc! Làm việc cho Diệp boss lâu như vậy, lần đầu tiên có cảm giác boss nhà anh ta hiền lành đến thế! Hu Hu Hu… Mới vừa rồi boss còn nói chuyện thay anh ta nữa! Thật cảm động chết mất, đúng không?!
Sáng sớm hôm sau, trong phòng làm việc của trưởng cục cảnh sát quần đảo Aili.
Diệp Đình híp mắt, ngồi trên chiếc ghế sofa dài, cục trưởng John béo mập tự mình rót cho anh một ly rượu vang đỏ.
Diệp Đình lắc lắc chất lỏng màu đỏ trong cheiecs ly, nói: “Người phụ nữ này có thể tung tin ra ngoài, coi như cô ta có bản lĩnh, tôi không truy cứu chuyện này. Thế nhưng cô ta lại lợi dụng thân phận giả để chui vào trụ sở chính của Laroe, chúng tôi nghi ngờ cô ta là gián điệp thương mại.”
Cục trưởng John khom người, liều mạng gật đầu.
Cỗ áp lực vô hình khiến ông ta không thể nói ra thành lời.
Thật lâu sau, John mới lau đi mồ hôi ròng ròng trên trán, khó hiểu hỏi: “Diệp tiên sinh… chút chuyện nhỏ như vậy, ngài chỉ cần động một đầu ngón tay là có thể bóp chết cô ta rồi, sao lại… sao lại cần phải ngài đích thân tới chỗ chúng tôi một chuyến?”
“Tôi nguyện ý giao thiệp với cảnh sát,” Diệp Đình nói một cách nghiễm nhiên, giơ ly rượu lên, nói tiếp: “Tôi vĩnh viễn sẽ đứng cùng bên với chính nghĩa.”
Sau lưng John lại toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Trong đầu nghĩ, cô nàng Yuna kia xui xẻo đến nơi rồi…
Nhất định là có chuyện đáng sợ hơn cả cái chết đang chờ cô ta.
Một lúc lâu sau, trợ lý Kiệt Sâm của Diệp Đình đặt một tờ giấy lên bàn.
Cục trưởng John khẽ đọc nhỏ: “Phóng viên VIB động đến râu cọp của tổng giám đốc Đỉnh Phong Quốc Tế – Diệp Đình, bởi vì quay lén mà thân dấn lao tù!”
Ông ta nhìn chằm chằm mấy chữ này, đôi mắt không khỏi mở lớn hơn.
Một lúc sau, mới nghe Kiệt Sâm nói: “Để cho tất cả phóng viên truyền thông phải tự mình cân nhắc, tin tức về Đỉnh Phong Quốc Tế, cái gì có thể đăng, cái gì không thể, không phải rất tốt sao?”
Mồ hôi trên trán cục trưởng John chảy chảy xuống ròng ròng.
Thủ đoạn này thật độc ác…
“Cục trưởng tiên sinh, anh có ý kiến?”
“A, hả? Không dám không dám… Yuna to gan làm xằng bậy, phải bị nghiêm trị! Đây là giét gà dọa khỉ.” John vội vàng hỏi lại: “Cũng chỉ ngồi tù? Như thế có phải quá tiện nghi cho cô ta rồi không?…”