Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Diệp Khanh lại ăn hai chén cháo, cho đến khi ăn sạch sẽ cà rốt trong dĩa mới buông đũa.
Lăng Vi cầm một tấm khăn giấy ướt đưa cho Diệp Khanh. Diệp Khanh liền trực tiếp xé bao bì, bàn tay lan hoa chỉ cầm khăn giấy ướt ra lau miệng.
Lăng Vi nhíu mày lại, Là có chút kỳ quái…. trước kia, lúc mẹ cầm cái gì đó, cũng phải suy nghĩ một hồi, có những món đồ không thường dùng, mẹ còn không biết làm sao dùng….
Lăng Vi dò xét hỏi: “ Mẹ có mệt hay không? Có muốn con xoa xoa vai cho Mẹ không?”
Diệp Khanh nhìn cô nói: “Cô mang thai sáu tháng, bụng lớn như vậy, sao tôi có thể bảo cô xoa xoa vai cho tôi?”
Nhấy mắt Lăng Vi và Diệp Đình nhìn nhau, cũng nhìn thấy khiếp sợ torng mắt đối phương!
Trời ơi! Lăng Vi che môi lại, kinh ngạc chỉ chỉ bụng mình, ý là: “Mẹ biết em mang thai sáu tháng?”
Diệp Đình nhẹ gật đầu, trên gương mặt đẹp trai không thể che giấu nụ cười.
Lăng vi lại cố ý nói: “Đúng nha, bụng con quá lớn, con thấy bụng người khác không có to như con vậy.”
Đột nhiên Diệp Khanh cười nói: “Con là sinh đôi nha, nhất định phải to hơn người khác.”
!!
Trời ạ…. Trong đầu Lăng Vi và Diệp Đình nhảy ra hai dấu chấm than!
Lăng Vi suy nghĩ, lại cố ý hỏi bà một vấn đề mà cô đã từng hỏi: “Con nghe Diệp Đình nói. xác suất sinh đôi là có gien di truyền, nhà Mẹ có gien di truyền này không? Năm đó có phải Mẹ mang thai đôi không?”
Đột nhiên Diệp Khanh sững sờ…
Ánh mắt bà xa xưa nói: “Khi đó…. tôi hôn mê bất tỉnh… suýt chút nữa đứa bé đã chết trong bụng tôi rồi…. khi đó, bác sĩ làm giải phẫu cho tôi, đưa bé mới vừa sinh ra ngoài, tôi còn chưa kịp nhìn thấy nó. Bởi vì, sức mạnh của thuốc tê quá ghê ghớm, sau đó tôi liền không biết gì cả.
Đột nhiên Lăng Vi nắm tay Diệp Đình, tin tức trong đoạn nói chuyện này của Diệp Khanh quá lớn rồi!
Bà lại biết con của mình là – Diệp Đình! Bà còn nhớ lúc mình sinh con là sinh mổ?
Nhưng mà, bà nói khi đó bà hôn mê bất tỉnh, đây là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ chuyện bà thường hay quên mọi thứ, là bởi vì khi đó bị để lại bệnh căn? Có phải lúc sinh con đã tiêm thuốc tê quá nhiều, đưa đến tình trạng của bà bây giờ?
Diệp đình thử dò hỏi: “Có phải…. có người cố ý hôn mê mẹ, sau đó ôm con đi?”
Đột nhiên Diệp Khanh đưa hai tay đỡ trán, thống khổ run rẩy…. Lăng Vi vội vàng nắm tay Diệp Đình, ý bảo anh không nên hỏi nữa,
Diệp Khanh khoác tay, và vẫn luôn lắc đầu, luôn lắc đầu. Lăng Vi vội vàng qua ôm bà: “ Mẹ quá mệt mỏi, ngủ một lát nữa đi.”
Diệp Khanh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt đột nhiên trở nên xa lạ.
Diệp Đình cùng Lăng Vi: “…” Hai người im lặng, trong lòng thêm một câu: “Tôi nhìn các người thật quen…”
Nhưng mà, Diệp Khanh không có nói những lời này, bà nghi ngờ nhìn hai người hồi lâu, một lúc sau, ánh mắt dần dần ôn nhu lại, giống như bà bị chuyện gì làm sợ hãi vậy, đột nhiên run run.
Đột nhiên bà nói: “Con trai của mẹ, cũng đã lớn như vậy?” nói xong, liền khóc….
Lăng Vi cùng Diệp Đình:…”
Lăng Vi lại ngồi xuống ghế, có chút muốn cười: “Có phải mẹ đã khỏe lại?” Cô dùng tay nói chuyện với anh.