Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong lòng Lăng Vi tràn đầy ấm áp, Cô hôn lên gương mặt đẹp trai của anh.
Lại chiếm tiện nghi, thật tốt. Ai bảo ông xã của cô đẹp trai như vậy làm cho cô cảm thấy thật hạnh phúc.
Diệp Đình xoa xoa mặt cô, nói: “Tiền, mãi mãi không bao giờ có thể kiếm đủ. Đủ dùng là được, vì kiếm tiền mà vứt bỏ bà xã và con của chúng ta, đó mới là mất nhiều hơn được. Trong mắt anh, không có gì quan trọng hơn bà xã và bảo bối. Anh kiếm tiền là để chăm sóc em và con, nếu không có em và con kiếm nhiều tiền hơn nữa cũng có ích lợi gì? Hơn nữa, anh bây giờ đang ở trong thời kỳ hòa hoãn, hai năm trước anh đã thả bọn họ, đợi khi nào em và con bình an vô sự, anh sẽ từ từ đòi lại.”
“Ừ: “Lăng Vi tựa đầu lên vai anh, cô đột nhiên nhớ ra mới vừa rồi muốn tìm anh nói chuyện: “Ông xã, em nghĩ ra một cách gần giống với cách của ba.”
“Em nói thử xem…” Diệp Đình cầm tay cô, dùng đầu ngón tay của mình xoa bóp các đốt tay của cô. Từ Phi nói, tháng càng lớn rất dễ bị chuột rút, nếu không xoa bóp thường xuyên sẽ bị chuột rút rất đau.
Lăng Vi nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn chăm chú nhìn anh nói: “Chúng ta đến phòng của anh ta xem một chút… Cách nhanh nhất để hiểu một người là đến quan sát phòng của anh ta.”
“Đúng, rất có lý.” Ngón tay của Diệp Đình ngừng lại, nói: “Nhất là loại người như anh ta, thông qua hồ sơ lưu trữ và cách bài trí chúng ta có thể biết được thói quen và sở thích của anh ta.”
“Ừ: “Lăng Vi vội vàng gật đầu: “Nói không chừng… Ở thư phòng của anh ta, chúng ta còn có thể tìm được một vài manh mối hữu dụng.”
“Không sai…” Diệp Đình cầm tay Lăng Vi: “Ngày mai là thứ bảy, chú và thím chắc có thời gian.”
“Đúng, chuyện này không nên chậm trể.” Diệp Đình lấy điện thoại, cùng Lôi Thiếu Tu hẹn thời gian. Lôi Thiếu Tu cùng Phương Di tối hôm qua đã ra ngoài, bây giờ vẫn chưa về.
Lôi Thiếu Tu nhìn đồng hồ, nói: “Chiều mai chú về đến cũng không sai biệt thời gian, đến lúc đó chú sẽ liên lạc lại với con.”
“Được.”
Lăng Vi nói: “Hôm nay chúng ta mau chóng phải làm xong công việc, để ngày mai rảnh mới được.”
Cô trở lại bàn làm việc xem bản thảo thiết kế các kiểu xe sắp đưa vào sản xuất, cô phải quyết định mẫu xe.
Trong tay cô, bây giờ có hai bản thiết kế, một bản là thiết kế của Hoa Thiểu Kiền: rất cá tính, mười phần là xe thể thao, loại xe hơi nhỏ, mặc dù xe mang phong cách thể thao, nhưng giá tiêu thụ tầm 13 vạn.
Lăng Vi gật đầu một cái, với giá này người tiêu dùng có thể chấp nhận. Bởi vì, Long Đằng lần đầu tiên có mặt tại thị trường xe hơi, nhất định giá không thể quá cao.
Cho nên, Chiếc xe hơi đầu tiên, phải đưa ra những tính năng cao nhất, động cơ mạnh nhất, hệ số an toàn cao, nhưng giá cả phải phù hợp với một chiếc xe hơi thực tế.
Bản thiết kế của Hoa Thiểu Kiền này, Lăng Vi rất hài lòng. Nói thật… Hoa Thiểu Kiền rất có đầu óc, cũng rất có tài năng thiết kế.
Như vậy, một mức giá vừa phải và các tính năng cực cao, còn có thể giống như xe thể thao lướt gió, những thứ kia mong đợi xe mới bọn họ đưa ra thị trường sẽ lên cơn sốt hữu cửa, còn chưa điên a?
Chẳng qua là… Mọi tính năng đều yêu cầu cao, như vậy chi phí… Khẳng định cũng sẽ rất cao…
Cá và bàn chân gấu không thể có cả hai…
Trước đây Lăng Vi không để ý tới vấn đề giá cả, cô lại xem một bản thiết kế khác, bản thiết kế này là của Tiểu Cầm đưa lên.
Tiểu Cầm và bộ phận thiết kế đã thiết kế một kiểu xe siêu cấp vượt qua kiểu xe địa hình bình thường.
Lăng Vi gọi điện thoại cho Tiểu Cầm: “Tiểu Cầm, tôi đã xem bản thiết kế của anh, Kiểu dáng rất đẹp! Rất sáng tạo, làm tôi rất ngạc nhiên. Chỉ có điều, các anh có nghĩ tới kiểu xe “Dã Mã” mà Lan Mị mới đưa ra thị trường, bây giờ chúng ta lại đưa ra một kiểu xe địa hình, cũng cướp bất quá “Mustang ” ngọn gió. Chúng ta lại chọn đi đường việt dã, thứ nhất: Sẽ rất mạo hiểm, thứ hai: Cố hết sức lại không được cám ơn, tất cả mọi người sẽ đem xe mới của chúng ta so sánh với xe của Lan Mị.”