Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lăng Vi cười với anh, anh tay chống lên vai anh làm bộ đứng dậy, cô vừa định đi, vừa nói: “Dù sao cũng tùy, vậy buổi tối nói sau. Giờ em muốn đi vệ sinh.”
Diệp Đình giữ cổ tay cô lại, kéo cô vào lòng, tiểu bại hoại này! Đúng là muốn mạng của anh mà!
Muốn lấy cớ đi vệ sinh để chạy, anh có ngốc như vậy à?
Lăng Vi bị anh kéo lại, cô “khanh khách” nở nụ cười
Chồng à, thật ra em muốn tìm anh chơi cờ, vừa nãy em chỉ đùa anh chút thôi!”
Cô vừa nói, vừa mở trò chơi trên máy tính
Nào, chơi trò chơi, giúp cho cả thể xác và tinh thần khỏe mạnh.”
Lăng Vi giảo hoạt hướng anh nháy mắt
Ngươi nghĩ muốn hạ cái gì kì? Ta đi thuê phòng.”
Diệp Đình cắn răng, ở bên tai cô nói: “Cờ thú, hội có biết không?”
Lăng Vi lập tức phì cười
Phi cầm tẩu thú (Chim bay cá nhảy)? Hay là… Trân cầm dị thú (Chim quý thú lạ)?”
Diệp Đình nói: “Y quan cầm thú.”
“Ha ha…” Lăng Vi buồn cười muốn chết
Thực sự chưa từng thấy ai nói mình như vậy…”
Bên ngoài, Lôi Tuấn đến đây hai lần rồi, đang đi bộ ngoài hành lang…”Mình có nên vào không?” Vừa rồi lúc cậu ra ngoài, rõ ràng nhìn ra… Anh Đình, có thể sẽ cùng chị dâu ở thư phòng thân thiết…
Lôi Tuấn buồn bực! Vô cùng lo lắng! Cậu có chuyện cực kỳ quan trọng muốn báo với Diệp Đình, nhưng… lỡ như hai người kia đang làm việc hăng say thì sao?
Lôi Tuấn hỏi bốn người nhóm Bạo Phong: “Anh tôi và chị dâu… Bọn họ ra ngoài chưa?”
Chân Dũng lắc đầu.
Lôi Tuấn thầm nghĩ, chuyện này thực sự khẩn cấp, không báo lại không được! Nhưng, cậu lại không muốn làm người xấu, Lôi Tuấn cười xấu xa, liếc nhìn bốn người Bạo Phong một cái
A, tiểu tam… Kiểu tóc không tệ nhỉ!”
Tiểu Khải lộ vẻ mặt biểu cảm y như tú lơ khơ ra nhìn cậu, Lôi Tuấn trong lòng biết thằng nhóc này chưa biết chừng trong lòng muốn đè anh ra đánh lắm đây… Quên đi, vẫn không nên chọc đến cậu ta thì hơn.
Lôi Tuấn lại nhìn qua chỗ Tiểu Chính Thái
Ai nha, Tiểu Kha Nam, tạo hình khốc thật!”
Tiểu Chính Thái đẩy mắt kính, nghiêm trang nói: “Tiên sinh và phu nhân đang trao đổi sâu về phương diện kỹ thuật, người ngoài không được quấy rầy! Mời Lôi thiếu mau tránh ra, miễn cho phu nhân phát hỏa làm oan cho người vô tội.”
“Phốc —— ha ha ha ——” Lôi Tuấn buồn cười muốn điên
Trâu! Cậu trâu bò thật! Còn trao đổi sâu về phương diện kỹ thuật, cậu đúng là bá đạo!”
Lúc này, trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng chị dâu cười: “Ha ha ——”, Lôi Tuấn nâng tay gõ lên đầu Tiểu Chính Thái một cái
Cậu xem, để anh tôi và chị dâu nghe thấy rồi!”
Không đợi bọn họ nói gì nữa nữa, chợt nghe tiếng chị dâu cười
Diệp Đình! Có để yên không! Bà đây mặc kệ! Mỏi tay lắm rồi, tay sắp gãy rồi!”
“…”
Năm người bên ngoài đều ngẩng đầu nhìn trần nhà, Lôi Tuấn đột nhiên nói: “A? Hoa văn trên trần nhà đẹp thật.”
“Ừ.”
“Phải…”
“Cũng tạm được.”
“Ha hả…”
“Diệp Đình! Em nghe thấy bên ngoài có tiếng nói, khẳng định là tên ngốc Lôi Tuấn kia đã trở lại! Anh có nhanh lên không?”
Lôi Tuấn buồn bực, bên ngoài rõ ràng có năm người, vì sao chỉ gọi tên nhắc họ mỗi mình anh?
Lôi Tuấn mặc kệ, đứng trước cửa gọi vào
Chị dâu, chị đừng đổ oan cho em, bên ngoài cũng đâu phải mình em nghe lén! Tứ đại kim cương của chị cũng ở ngoài này này!” Cậu nói xong, đột nhiên cười “ha ha”: “A! Tiểu Đình cũng đến đây!”
Lôi Tuấn ngoắc Lôi Đình đến
Đến đến đến, Tiểu Đình mau tới. Mau tới vây xem lão đại và chị dâu đánh nhau!”