Lăng Vi lại làm mấy động tác có độ khó cao! Hiển nhiên thấy được cảnh sắc cực hạn!
“Wow! Đẹp quá!” Cảnh đẹp này thật sự nhìn thế nào cũng không đủ. Lăng Vi tham lam ngắm nhìn, mỗi một cảnh đều muốn dùng máy chụp hình chụp lại.
Nhưng cô không thể, cô vẫn muốn dùng ánh mắt ngắm nhìn thật kỹ.
Nếu toàn bộ đều nhìn từ ống kính liền mất đi cơ hội ngắm cảnh đẹp.
Hồi lâu, cô mới lưu luyến ngồi về chỗ, cô thật không nỡ ngồi xuống, cảnh đẹp này quả thật nhìn thế nào cũng không đủ. Nhưng tê chân… hơn nữa hơi choáng váng.
Trực thăng lắc lư, cô muốn nôn.
“Đừng gấp, lần đầu tiên em ngồi phải chú ý.” Diệp Đình đưa một chai nước suối cho cô: “Uống nước, từ từ thôi.”
Lăng Vi nhận lấy, đột nhiên rất muốn cười: “Lần đầu tiên ngồi… phải chú ý…” Bất kể nói gì, để anh nói ra sao trở nên ý vị như vậy?
Lăng Vi uống nước, nước mát lạnh theo cổ họng trượt xuống, cảm giác tốt hơn nhiều.
Diệp Đình nhìn cô uống nước, cái miệng nhỏ nhắn của cô bao lấy miệng chai, ôn nhu mềm mại, cực kỳ đẹp mắt.
Lúc cô uống nước, cằm hơi ngẩng, đường cong cổ vô cùng nhu mỹ.
Diệp Đình liền nghĩ tới đêm bọn họ lĩnh giấy hôn thú…
Cô bưng rượu vang, đặt bên mép, rượu vang từ từ chảy vào trong cái miệng nhỏ nhắn của cô… Sau đó, anh hôn cô…
Yết hầu Diệp Đình trượt lên trượt xuống, hai tay ôm eo cô, hơi dùng lực, kéo cô ngồi lên đùi anh.
Ngực anh dán chặt vào sau lưng cô, tay vẫn ôm eo cô, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt tươi cười của cô.
Lăng Vi bị chọc ngứa, nghiêng đầu nhìn anh, anh chợt cắn môi cô, dùng sức vồ lấy. Lăng Vi muốn tránh, anh đưa tay giữ cằm cô: “Um…” Cái miệng nhỏ nhắn của cô mở ra, lưỡi anh liền đi vào. Cô chủ động hôn lại anh.
Hơi thở của cô êm tai dễ nghe, như mèo nhỏ tiếng kêu cào lòng anh, trong nháy mắt khiến máu anh bùng cháy! Cô sắp không thở được, tựa như linh hồn bị anh rút đi, tay nhỏ bé dùng sức đẩy anh.
Diệp Đình lưu luyến buông môi cô ra: “Em ăn gì? Thật ngọt…” Môi hơi tê, còn nhiệt độ âm ấm khi cô gặm cắn anh.
Mắt Lăng Vi mông lung, cô cắn môi: “Chưa ăn gì nha, chỉ uống trà thôi.” Hai tay cô ôm mặt đỏ bừng.
Anh cười nói: “Có lẽ vậy.” Lại thấp giọng nói bên tai cô: “Thích không?”
“Hả?” Gật đầu nói: “Thích.”
“Không tệ… Anh cũng rất thích.” Tay anh nâng cằm cô: “Em thích như vậy, không bằng một lần nữa.”
Anh xấu xa cong mi mắt, bá đạo hôn lên môi cô.
Lăng Vi lúng túng, cô không nói chuyện này được không… Cô cho là anh đang hỏi cô có thích chuyến đi này hay không.
Anh bật cười, giọng mị hoặc vang lên bên tai cô: “Có muốn thể nghiệm mức cao nhất không?”
Mặt Lăng Vi trong nháy mắt đỏ cháy, mức cao nhất… Cô nghĩ tới lần trước ở tầng thượng cao ốc nhìn biển…