Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Anh cười, cố ý mềm giọng nói: “Vợ, anh vẫn là rất thân dân…. đúng không?”
Lăng Vi “Xí”: “Trừ lúc nói chuyện với em anh chưa từng có lúc nào mà thân dân cả được không?”
Diệp Đình cười: “Thật sự muốn anh qua đó sao?”
“Ừ!”
Diệp Đình cố ý chọc tức cô: “Muốn gặp anh thì cứ nói thẳng đi, còn phải tìm lý do làm gì….”
“Hừ —- không biết xấu hổ!”
Diệp Đình vừa đứng lên đi ra ngoài vừa nói: “Đã sớm không có mặt mũi rồi, chờ anh qua đó em gắn mặt lại giúp anh….”
Lăng Vi cười to: “Ha ha, mau tới nhanh đi, em chuẩn bị cho anh. Chờ anh tới em sẽ gắn mặt lại cho.”
…
Trong phòng hóa trang.
Lăng Vi nói với thợ trang điểm: “Phải trang điểm một cách hiện đại, phải có cảm giác.”
Lăng Vi nói xong liền đi ra ngoài chờ Diệp Đình.
Giang Quân đi vào phòng trang điểm. anh tới bên cạnh Ninh Hạ, nhìn cô chằm chằm một lúc lâu sau, thấy ánh mắt cô yêu kiều, gò má đỏ bừng, nhưng đường như có dấu hiệu đã khóc.
anh muốn an ủi cô, lại không biết nên mở miệng như thế nào…
Ninh Hạ lại cười với anh: “Đừng lo lắng cho em, em cảm thấy từ từ đã tìm được cảm giác. Lúc nãy là do em quá khẩn trương, đối mặt với nhiều ống kính như vậy, còn có nhiều người xa lạ nhìn em chằm chằm…. em thật ngượng ngùng.”
Giang Quân nhìn cô bây giờ giống như rất có trạng thái liền không nói thêm gì.
Ninh hạ còn nói: “Anh còn phải đi làm mà? Anh mau đi cục cảnh sát đi. Một mình em ở đây là được, Mặc dù đạo diễn luôn mắng em, nhưng bây giờ em cũng có thể hiểu ông ấy một chút. Còn có nhiều người như vậy, em cũng đã biết gần hết. Chờ lát nữa nhất định em sẽ không còn khẩn trương như vậy. Em sẽ biểu hiện tốt, anh đừng lo lắng cho em.”
Giang Quân nhìn mặt cô, ánh mắt cũng dần dần mềm mại. Lúc nãy anh thật là lo lắng, nhưng không lải lo cô không diễn tốt, mà là lo lắng cô không chịu nổi đạo diễn trách mắng.
Dù sao cũng ngay trước mặt nhiều người như vậy… Giang Quân biết da mặt cô gái này rất mỏng, có lẽ bây giờ cô nói rất ung dung, nhưng khi về nhà lại ôm gối khóc.
Nhưng mà, để cho Giang quân vui vẻ yên tâm, cũng rất thưởng thức ở chỗ…. mặc dù trong lòng cô gái này ủy khuất, nhưng cô không có chạy mất dạng, cô còn muốn cố gắng thử nghiệm.
Giang Quân hỏi cô: “Lúc anh không có ở đây…. em có thể được không?”
Ninh Hạ nhìn anh, ánh mắt trong suốt, rõ ràng rất là hy vọng anh ở lại. Nhưng mà, cô biết rõ anh thật sự bận rộn nhiều việc.
Nghe đồng nghiệp của anh nói, bình thường thời gian ăn cơm của Giang Quân đều khống chế trong vòng ba phút.
Ninh Hạ cắn môi nói: “Em có thể được! Anh trở về đi!”
Giang Quân gật đầu đi ra ngoài.
Nhưng, vẫn là có chút không yên tâm, không biết là não anh bị rút, hay tại do quá mệt mỏi muốn nghỉ ngơi. Sau đó, anh xin nghỉ nửa ngày…
Trong cục cảnh sát, lập tức nổ tung!
Trương Tư Mi kêu lên: “Hư hư, nhất đình là thằng nhóc này đã động lòng!”
Hắ bát quái với tiểu Lưu và tiểu Lý: “Cho tới bây giờ thằng nhóc này vẫn chưa bao giờ dùng hộp thư… Tối hôm qua lại hỏi tôi trong hộp thư làm sao kết bạn được?”
Tiểu Lý gật đầu: “Cây sắt là anh Quân sắp nở hoa rồi! Từ đó tới giờ chưa từng xin nghỉ, nhưng trong tuần này cậu ấy lại xin nghỉ nửa buổi hai lần rồi!”
Tiểu Lưu hấp tấp nói: “Đúng vậy! Còn là vì một cô gái!”
Trương Tư Mi vỗ đùi: Má ơi —- cậu không nói, tôi còn không nghĩ tới, lần trước anh xin nghỉ nửa ngày là vì đi vào trường đại học của một cô gái! Ai nha má ơi! Hôm nay cô gái nhà người ta đến tìm cậu ấy, cậu ấy lập tức lại xin nghỉ nửa ngà! Có triển vọng có triển vọng! Hai người này có triển vọng!