Sau khi Lăng Vi ra ngoài, Ninh Hạ ngồi bên cạnh lau tay lau chân lau mặt cho Đồng Dao.
Đồng Dao trợn tròn mắt, mơ hồ nhìn Ninh Hạ….
“Đau đầu quá….” Đồng Dao xoa xoa huyệt thái dương, cô nhìn Ninh Hạ chằm chằm, lúc nhìn Ninh Hạ trong mắt Đồng Dao tràn đầy bi thương.
Đột nhiên Đồng Dao nói: “Ninh Hạ, cô có tim không? Mà lại thân với Lăng Vi như vậy…. Giang Quân thích Lăng Vi rất nhiều năm, cô không ngại chút nào sao? Tại sao tôi nhìn thấy Lăng Vi liền muốn bóp chết cô ta?”
Đột nhiên Ninh Hạ ngừng tay lại —-
Đồng Dao lập tức che miệng lại, nháy mắt thanh tỉnh: “Thật xin lỗi…. tôi uống nhiều rồi, tôi nói bậy bạ!”
Đồng Dao hận không thể đánh chết mình!
Ninh Hạ không biết…. cô không biết Giang Quân vẫn luôn thích Lăng Vi!
Trời ơi, lúc nãy cô vừa nói cái gì vậy? Trong mắt Đồng Dao tràn đầy áy náy, cô miễn cưỡng ngồi dậy xin lỗi nhìn Ninh Hạ: “Thật sự là tôi uống nhiều rồi, tôi nói bậy bạ, lúc nãy tôi vừa nói cái gì? Có phải cô chưa từng nghe cái gì không?”
Ninh Hạ lại nói: “Tôi nghe, cô nói Giang Quân thích Lăng Vi.”
“Thật xin lỗi…” Với loại tính cách quật cường này của Đồng Dao, cô chưa từng xin lỗi ai… mặc dù cô rất thích Giang Quân, nhưng cô vẫn chưa từng nghĩ rằng sẽ đùng loại thủ đoạn hạ lưu này để phá hư tình cảm của Giang Quân và Ninh Hạ.
Bây giờ, một câu nói vô tâm của cô, dường như…. đã đẩy chính mình vào hàng ngũ một người đàn bà tâm cơ…
Đồng Dao không muốn giải thích cái gì, cũng không biết nên nói cái gì. Lời đã nói ra, dường như xin lỗi cũng không còn tác dụng gì….
Đột nhiên Ninh Hạ cắn môi dưới, nhìn cô chăm chú nói: “Chuyện cô nói, mặc dù tôi không biết, nhưng mà tôi tin tưởng Giang Quân. Cho dù trước kia anh ấy thích ai, bây giờ người anh ấy thích nhất chính là tôi.”
Đồng Dao chấn động.
Cô mở to mắt nhìn Ninh Hạ, không nghĩ tới lời này lại phát ra từ miệng một cô gái nhìn yếu ớt mảnh mai như vậy!
Đồng Dao không dám tin tưởng, cô gái này…. có thể dũng cảm biểu đạt tình yêu như vậy sao?
Lúc này, Lăng Vi đẩy cửa đi vào, trong tay bưng một chén canh giải rượu.
Đồng Dao nhìn Lăng Vi, trong mắt tràn đầy áy náy. Lăng Vi không biết lúc nãy bọn họ vừa nói cái gì, nhưng mà nhạy cảm như cô đã cảm giác được, đột nhiên thái độ của Ninh Hạ đối với cô…. lãnh đạm hơn….
Lăng Vi bén nhạy nghĩ đến, có lẽ là Đồng Dao đã nói….. chuyện của cô và Giang Quân? Nói thì nói đi, vàng thật không sợ lửa, cô và Giang Quân không có gì cả, còn sợ người ta nói sao?
Dù sao, chuyện anh Quân trợ giúp mình, sớm muộn gì Ninh Hạ cũng sẽ biết. Nếu là…. ngay cả cái này Ninh Hạ cũng không tiếp thu nổi, vậy nhân lúc còn sớm hãy chia tay với anh Quân. Loại con gái nhỏ mọn như vậy, sau này sống chung, cũng rất mệt mỏi!
Đồng Dao uống canh giải rượu, kéo mền lên, giả vờ ngủ.
Lăng Vi và Ninh Hạ từ trong phòng đi ra….
Ninh Hạ đi ở phía trước, nghe được tiếng đóng cửa, cô quay đầu nhìn Lăng Vi. Ánh mắt tràn đầy nghi ngờ…. cô từ từ mở lời, giọng có chút chói tai, mang theo một tia khàn khàn….
Ninh Hạ hỏi cô: “Anh Quân, trước kia thích cô sao?”
Lăng Vi nghe vậy cười ra tiếng: “Đúng vậy!”