Lôi Tuấn hơi vui vẻ, hơi kích động.
Hạ Tiểu Hi lại tin tưởng lời của anh ta!
Là do cô ấy đã sớm nhìn thấy rõ bản chất của người đàn ông kia? Hay là lựa chọn tin tưởng lời của anh ta vô điều kiện? Dù sao công nghệ photoshop bây giờ rất hiện đại… Muốn ghép ảnh của ai, mấy phút là có thể làm xong.
Thấy cô ấy đột nhiên tin tưởng mình, Lôi Tuấn lại cảm thấy hơi không biết phải làm sao.
Đôi mắt đen của anh ta lóe sáng, nhìn thẳng vào đôi mắt của Hạ Tiểu Hi, hỏi: “Cô không nghi ngờ tôi photoshop hình của anh ta? Phỉ báng anh ta?”
Hạ Tiểu Hi đặc biệt bình tĩnh lắc đầu: “Anh sẽ không lừa gạt tôi. Tôi biết.” Cô ấy cúi đầu xuống, Lôi Tuấn không nhìn thấy rõ biểu tình của cô ấy, nhưng anh ta đột nhiên cảm giác lồng ngực trướng nóng! Giống như máu trong cả người như đang sôi trào lên vậy!
Anh ta che ngực, cảm giác được tốc độ nhịp tim của mình đập vô cùng nhanh: “Thình thịch thình thịnh” giống như động cơ xe phân khối lớn! Bởi vì chênh lệch chiều cao, anh ta phải cúi người xuống, lúc này, gương mặt của anh ta kề rất gần cô ấy, anh ta cũng có thể cảm giác hơi thở cực kỳ nóng bỏng đang phả lên mặt cô ấy. Anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ của cô ấy, cảm thấy ngọn lửa trong đôi mắt mình đang bùng cháy dữ dội có thể thiêu đốt bất cứ thứ gì. Tại sao lại có loại cảm giác này?
Thành thật mà nói, thân phận của anh ta cực kỳ đặc biệt, anh ta đã từng tham gia vô số lần diệt trừ phiến loạn, trấn áp tội phạm. Mỗi lần tham gia chiến đấu, cũng đều có thể làm anh ta phải mặc kệ sống chết, nhiệt huyết sôi trào. Mà lần này, một câu nói của Hạ Tiểu Hi, lại làm anh ta có loại cảm giác vinh dự muốn ra chiến trường, liều chết để hoàn thành sứ mệnh!
Lôi Tuấn nghĩ: Mình chắc chắn là điên rồi…
Mình muốn ngã!
Hạ Tiểu Hi cảm thấy anh ta như đang bị sốt, cô đột nhiên giơ tay lên đặt lên trán của anh ta: “Sao anh lại đổ nhiều mồ hôi vậy?” Trán của anh ta rất nóng, hô hấp nóng bỏng đến nỗi có thể thiêu đốt được mọi thứ xung quanh. Hạ Tiểu Hi bị anh ta chặn ở trong góc, muốn đi cũng không đi được, rồi Lôi Tuấn chợt nắm lấy cổ tay của cô, người ép dần về phía cô.
“Bịch ——”Cả người của Hạ Tiểu Hi dán vào trên tường, đầu cụng nhẹ vào tường. Cô cau mày, hất càm, đôi mắt ngập nước tố cáo nhìn Lôi Tuấn.
Cả người Lôi Tuấn đều khó chịu, anh ta cảm giác luồng nhiệt trong cơ thể mình như muốn nổ tung! Cổ họng khô khốc, muốn tìm thứ giải khát. Anh ta chăm chú nhìn vào đôi môi anh đào của cô, nuốt nuốt nước bọt, ruột gan đều cảm thấy cồn cào. Giống như có thứ gì đó đang khuấy động trong đó.
Anh ta kề sát mặt gần cô, nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, đôi mắt ngập nước của cô dần dấy lên sự hoảng sợ: “Lôi Tuấn, anh sao vậy? Anh bị bệnh à?” Lôi Tuấn quét qua đôi môi của cô, nuốt nuốt nước miếng, hít thật sâu, hầu kết của anh ta lăn lên lăn xuống, buộc mình phải dời tầm mắt đi, rồi anh ta lại chăm chú nhìn vào đôi mắt của cô, ẩn nhẫn nói: “Lần sau đừng dùng loại ánh mắt này nhìn đàn ông.”
Anh ta buông cô ra, rời khỏi bệnh viện.
Trái tim của Hạ Tiểu Hi nhảy “Bịch bịch bịch” lên, giống như đang đánh trống liên hồi.
Ngay cả chân cũng đang run rẩy, rồi cô vô lực trượt ngồi xuống dưới đất men theo vách tường.
Cô ấy run rẩy giơ tay lên che mặt, sao mặt mình lại nóng vậy? Vừa rồi lúc Lôi Tuấn đột nhiên sát gần lại cô, nhìn chằm chằm vào miệng của cô, cô cảm giác như mình sắp bị đốt cháy.
Loại cảm giác đó… Ai nha, thật là ngượng ngùng! Cô ấy không muốn phản kháng, không muốn giãy giụa, lại không biết xấu hổ hy vọng anh ta dựa sát vào.
Má ơi! Cô ấy điên rồi sao?
Hạ Tiểu Hi hoảng hốt trở về phòng bệnh.
Giang Tử Thành kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cô ấy: “ Tiểu Hi, sao mặt của em đỏ vậy? Không phải em nói… Đi mua đồ ăn cho tôi sao?” Sao trong tay trống không vậy? Em lại còn hoảng hoảng hốt hốt nữa chứ?
Hạ Tiểu Hi cả kinh: “À! Tôi quên mất! Xin lỗi xin lỗi… tôi lập tức đi mua ngay đây.”
Cô “bịch bịch bịch” chạy ra ngoài.