Mộ Khinh Hàn cảm thấy bối rối.
Anh đang nhìn chằm chằm vào cô, gương mặt tuấn tú của anh gần trong gang tấc! Anh là Diệp Thần… là thần tượng của hàng vạn thiếu nữ—— Diệp Thần, làn da trắng như sứ của anh chạm vào đáy mắt của cô, hơi thở nóng bỏng phả vào trên mặt cô. Hơi thở bá đạo của phái nam ép cho cô không thở nổi, hàng lông mi cong cong của anh, gần như chạm vào đôi mắt của cô.
Trái tim của cô đập “Thình thịch“. Cả người nóng—— đến nỗi như muốn nổ tung
Trán cô chảy đầy mồ hôi, tay nhỏ đang đặt ở cánh tay của anh run dữ dội hơn.
Anh nhìn chằm chằm vào cô.
Cô hít thật sâu, không dám cử động. Trong lòng hơi không hiểu anh đang nghĩ như thế nào… anh tốt với cô như vậy, là thích cô phải không?
Anh chưa từng bảy tỏ, nhưng chắc đã từng đắn đo phải không? HắnCuộc sống của anh không thuộc về nơi này, một khi bị giới truyền thông đưa ra ngoài ánh sáng, anh sẽ phải trở về thế giới cũ của mình.
Cái thế giới tràn đầy cám dỗ, phủ đầy màu sắc sặc sỡ kia, không giống với nơi thanh tĩnh như ao nước đọng này, mỗi ngày ba giờ thành một đường, không có gì thay đổi, không có gì thú vị trong cuộc sống.
Nụ hôn của anh rơi vào chóp mũi của cô, vốn tưởng rằng cô sẽ rất hạnh phúc, lại không nghĩ rằng… anh nhìn thấy sự cô đơn trong đáy mắt của cô.
Anh nhéo má cô, ngồi dậy, hít thật sâu. Anh đi ra bên ngoài, nói với cô: “Còn chưa trả tiền mạng đâu, đi!”
“À…” Mộ Khinh Hàn bò dậy, điều chỉnh lại hô hấp của mình, đỏ ửng mặt đi ra khỏi phòng.
Cô giả vờ mất trí nhớ đi theo anh, đi đóng tiền mạng.
Hai người đến công ty viễn thông, nộp nửa năm tiền mạng, tổng cộng 480 đồng.
Sau khi đăng ký gói mạng xong, Diệp Thần lại cùng cô về nhà lắp đặt modem.
Tất cả đều đã được lắp đặt xong, rốt cuộc cũng có thể lên mạng!
Kỳ nghỉ mười một ngày của trường học, chỉ còn ba ngày. Hai ngày này, Mộ Khinh Hàn ở nhà chuyên tâm gõ chữ.
Buổi tối trước khi đi ngủ, cô mở trang web ra, bỗng thấy phía dưới truyện của mình, có năm khen thưởng…
“Trời ơi!” Bộ truyện này của cô, chưa được phổ biến! Vừa mới được đăng lên, chưa có bất kỳ đề cử gì!
Sao mấy độc giả đáng yêu này lại tìm được truyện của mình?
Cô kéo giao diện trang web xuống, nhìn thấy tin nhắn ở phía dưới: “Tác giả thật là lợi hại! Đây là thể loại tôi thích, không có cẩu huyết, ý tưởng mới mẻ thú vị, tiếp tục ra chương mới nhé!”
Mộ Khinh Hàn vui đến nỗi muốn nhảy cỡn lên, mặc dù tin nhắn lại không nhiều, nhưng cô thật sự rất phấn khích!
Thì ra, nhận được sự chấp nhận của độc giả, lại là chuyện làm cô kiêu ngạo và tự hào như vậy!
Ngày 4 tháng10, kỳ nghỉ kết thúc.
Bảy giờ sáng, lúc Mộ Khinh Hàn mặc đồng phục học sinh chuẩn bị đi học, lại thấy có một “Môn thần” đứng ở ngoài cửa lớn nhà mình!
Diệp Thần?
“Sao anh lại ở đây?”
Anh hất hất tóc, khuôn mặt trắng như sứ nở nụ cười rạng rỡ: “Anh sợ mấy tên sợ côn đồ cắc ké trên mạng kia tìm em gây phiền toái… Sau này, anh sẽ đi học cùng em.”
“…”
Mộ Khinh Hàn còn chưa hoàn hồn lại, đã bị nhét hai chiếc bánh trứng và ly sữa bò vào trong tay.
Sữa bò đã hơi nguội. Cũng không biết anh đã đợi ở bên ngoài bao lâu rồi.
Mộ Khinh Hàn vừa muốn hỏi, đã nghe thấy anh than phiền nói: “Em dậy muộn quá, sau này, em phải dậy từ sáu giờ đấy! Anh sẽ dẫn em đi chạy bộ, chúng ta chạy nửa tiếng, về nhà tắm rửa, ăn sáng xong, rồi cùng đi đến trường học. Em xem mình gầy… tay chân đều nhỏ, chính là do thiếu rèn luyện!”
Mộ Khinh Hàn đều có lòng muốn chết rồi… mấy ngày nay cô chỉ chuyên tâm viết sách, buổi tối cũng không ngủ được bao nhiêu.
Bây giờ còn phải dậy lúc sáu giờ? Đúng là đòi mạng!
Diệp Thần thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của cô, ngạo kiều “ Hừ “ bằng giọng mũi: “Em nhìn bầu trời buổi sáng này, trong xanh! Nhìn thêm mấy đám mây kia nữa, trắng! Còn có cả không khí, mát mẻ! Tháng 10, là lúc cuối thu! Khí trời tốt thế này, em không hưởng thụ, còn muốn ngủ nướng! Em không cảm thấy mình phụ lòng trời xanh sao? Không cảm thấy phụ lòng mây trắng sao? Em không cảm thấy mình phụ lòng thời tiết tốt thế này sao? Em càng có lỗi với thanh xuân của em hơn đấy, biết không?”
“…” Mộ Khinh Hàn囧: “Em còn có lỗi với lá vàng rơi đầy đất, có lỗi với mấy chú chim hót líu lo, chủ yếu hơn, em còn có lỗi với anh, đúng không?”
“Coi như là em còn tự biết mình!”
Đại thiếu gia Thần ngạo kiều, vừa kéo cô đi, vừa lải nhải: “Người trẻ tuổi không được biết buồn là gì! À! Mau quý trọng thời gian trước mắt đi! Trẻ thế này, mà em còn lười, thì đúng là thành người bỏ đi rồi!”
Cô lười… nếu cô là người lười, vậy sẽ chẳng có ai chăm chỉ cả, được không? Mộ Khinh Hàn vô lực phỉ nhổ.
Cứ như vậy, cô bị buộc phải ước định với anh, sáu giờ mỗi buổi sáng sớm, cùng nhau chạy bộ…
Hai người đi tới trường, cùng đi vào phòng học. Mộ Khinh Hàn đi trước, vừa mới bước vào lớp học, lớp trưởng Hứa Tuấn Khải đã hét lên: “ Mộ Khinh Hàn! Cậu tới rồi!”
Tiếng gầm này của cậu ta, làm tất cả mọi người trong lớp, đều chuyển tầm mắt nhìn về phía Mộ Khinh Hàn và Diệp Thần.
Hứa Tuấn Khải lại hét lên: “ Mộ Khinh Hàn! Truyện của cậu đã được đăng trên 《 Hoa Chi Vũ Quý 》rồi!”
“Giỏi vậy sao?” Sau đó, tất cả ánh mắt dồn về phía Mộ Khinh Hàn, đều lóe lên ánh sáng như sao.
“《 Hoa Chi Vũ Quý 》 đấy! Đây là tạp chí nổi tiếng nhất, Mộ Khinh Hàn trâu thật đấy!”
Hứa Tuấn Khải bước về phía cô, nhét hóa đơn chuyển tiền và tạp chí vào trong tay cô: “Chúc mừng cậu! Mình đã đọc rồi, viết rất hay, làm người ta muốn ngừng cũng không được. Chỉ là, câu chuyện cậu viết hơi buồn, mình vẫn hy vọng sau này cậu viết nhiều câu chuyện vui hơn, giống như mấy bài cậu viết trên báo ấy, đều rất tích cực.”
“A a…” Mộ Khinh Hàn thầm nghĩ, báo và tạp chí có thể giống nhau được sao…
Mộ Khinh Hàn nhận lấy tạp chí và hóa đơn chuyển tiền, 3400 đồng!
Oh… Tính theo bảo thảo hạng A, 300/ ngàn chữ, thanh toán tiền nhuận bút cho cô.
Thành thật mà nói, cô thật sự hơi kích động!
Thậm chí cô còn run lập cập.
“ Mộ Khinh Hàn, cậu viết cái gì vậy?”
“ Tạp chí gì vậy? Cho mình xem với…”
“Á, là Hoa Chi Vũ Quý! Số mới ra, mình đọc rồi, a —— câu chuyện 《 Mối tình đầu đau đớn 》 là do cậu viết hả? Ôi trời ơi, mình thích câu chuyện đó lắm!”
“ Khinh Hàn Khinh Hàn, mau mau mau, có thể ký tên cho mình hay không?”
“…”
“Ai nha, 《 Hoa Chi Vũ Quý 》 hả? Mình quên mang theo rồi! À, mình sẽ đi mua quyển khác.”
“…”
Trở lại chỗ ngồi, cô nhét hóa đơn chuyển tiền vào trong tay Diệp Thần: “Cám ơn tiền máy vi tính của anh.”
Diệp Thần lại nhét hóa đơn chuyển tiền trở về trong tay cô: “Em cứ cầm trước đi, chờ trang web kia chuyển tiền, em trả lại tiền cho anh cũng được.”
Mộ Khinh Hàn nhìn chằm chằm vào anh, cười nói: “ Được!”
Cô nở nụ cười ngọt ngào nhìn anh, lấy tay chống cằm nói: “Cám ơn.”
Anh cố tình không nhìn cô, khẽ nói: “Còn khách khí với anh.”
…
Tiết đầu tiên là tiết toán.
Mộ Khinh Hàn không viết nữa, cô chăm chú nhìn lên bảng, nghiêm túc nghe giáo viên giảng. Bây giờ tất cả đều đã đi vào nề nếp, cô phải cố gắng học tập.
Mặc dù rất nghiêm túc nghe giảng, nhưng… cô nghe không hiểu gì cả.
Haizzz, đợt trước cô bỏ qua rất nhiều chương trình học.
Nháo tâm!
Xem ra, cô phải học lại chương trình…
Còn một năm nữa, sáu môn học, vừa nghĩ đến đã thấy đau đầu rồi. Còn phải giành thời gian viết lách, kiếm tiền nữa.
Thấy cô xoa trán, Diệp Thần viết vào giấy: “Sao vậy?”
Cô viết đáp lại: “Nhức đầu…”
“Vừa rồi còn tốt, sao bây giờ lại nhức đầu? Có phải ngủ không ngon giấc, nên nhức đầu hay không?”
“Không phải…” Cô bất đắc dĩ viết: “Vừa nghĩ đến chuyện học chẳng hiểu gì cả lại nhức đầu.”
“…”
Trưa hôm đó, Diệp Thần không biết lấy được một quyển ghi chép từ đâu tới: “Em đọc đi, đây là phần ghi chép của lớp mười hai trong tháng vừa rồi, em chỉ cần thuộc lòng lòng công thức bên trong, là có thể nghe hiểu được bài giảng.”
Mộ Khinh Hàn chợt ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt nóng bỏng như thiêu như đốt.
Cô thật sự muốn đưa tay ra ôm anh, ôm thật chặt.
Diệp Thần… sao anh lại tốt như vậy!