Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lăng Tiêu thầm nghĩ trong đầu: Một khi chiếc xe Jeep này chạy đi, chắc chắn có thể đi ngang qua nơi có tín hiệu.
Chỉ cần gửi được tin nhắn ra ngoài, cho dù anh ta có chết cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Có người ngồi sau xe đè súng ở sau ót anh ta, anh ta không dám nhìn loạn khắp nơi.
Lăng Tiêu đàng hoàng bò dậy, rụt người lại bên cạnh xe, người nọ chĩa súng xuống, nhắm họng súng vào bụng Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, tận lực không chọc giận hai người trên xe, bây giờ cho dù có đuổi anh ta xuống, anh ta cũng không muốn xuống.
Xe chạy về phía trước, làm Lăng Tiêu ảo não là, cả đoạn đường này đều có tháp tín hiệu che giấu…
Có thể thấy, những tay buôn bán ma túy rất cẩn thận về phương diện này.
Trong quá trình xe chạy, Lăng Tiêu thấy có một đồng ruộng nhìn cực kỳ trống trải, quanh đồng ruộng này không có tháp che giấu tín hiệu! Cũng không thể nói là không có được, mà nó nằm giữa hai tháp che giấu tín hiệu, chỉ là cách hơi xa.
Lăng Tiêu lập tức nghiêng người qua, hướng về phía ngoài xe. Anh ta giả vờ như đang nôn mửa, rồi nằm ở trên cửa xe bất tỉnh. Anh ta nắm chặc thời cơ, thừa dịp hai người kia không chú ý, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, ném ra đồng cỏ bên ngoài.
Điện thoại di động nằm ở đây, nói không chừng có thể thu được tín hiệu bên ngoài. Nếu anh ta cứ mang theo bên người, không ngoài dự liệu chắc chắn sẽ bị người ta lấy đi.
Trong chiếc điện thoại di động này có rất nhiều số điện thoại của người thân bạn bè của anh ta, nếu giữ theo bên người chắc chắn sẽ mang đến nguy hiểm cho anh ta!
Lăng Tiêu ném điện thoại di động ra bên ngoài, rồi vẫn tiếp tục liều mạng nôn mửa, người nọ bên cạnh không nhịn được, cầm súng chĩa vào sau ót anh ta.
Lăng Tiêu giả vờ cố nén, rụt đầu trở lại.
Lúc xe lái vào cánh đồng hoa anh túc, Lăng Tiêu mới biết, thì ra đám người này bắt anh ta đi, là muốn ép buộc anh ta thu hoạch hoa anh túc.
Hoa anh túc là nguyên liệu chủ yếu để sản xuất thuốc phiện, đồng thời chiết xuất của nó là nguyên liệu chủ yếu của nhiều loại chất kích thích.
Lăng Tiêu cảm thấy bị vũ nhục cực lớn, vừa nhìn thấy thứ này, anh ta đã cảm thấy ác cảm!
Anh ta không muốn thu hoạch hoa anh túc! Tuyệt đối không! Tay cấp trên kia chĩa súng vào bả vai Lăng Tiêu, âm lãnh nghiêm giọng nói: “Mau thu hoạch đi! Không thu hoạch sẽ đánh gãy hai cánh tay của mày!”
Lăng Tiêu nhìn sang bên cạnh, trong những người đang thu hoạch hoa anh túc kia, có rất nhiều người bị gãy tay, gãy chân, rõ ràng là những người nông dân và ăn mày này đều bị bắt tới đây nhưng lại không chịu bán mạng cho tổ chức buôn bán ma túy này như anh ta, lúc phản kháng, bị đánh gãy tay và chân!
Lăng Tiêu không chịu khuất phục! Thề cũng không chịu làm loại chuyện xấu xa này! Làm người phải có cốt khí, cho dù anh ta có thật sự chết ở nơi này, cũng tuyệt đối không trở thành tay sai cho kẻ thù!
“Pằng ——” một phát súng bắn thẳngvào vai trái anh ta: “Bốp” một phát cán súng nện vào sau ót anh ta.
Đầu Lăng Tiêu chảy bê bết máu, anh ta ngất đi.