Hạ Tiểu Hi nghe cũng chảy máu mũi: “Ngày mai con nấu canh cho bọn họ uống!”
Lăng Vi vội vàng gật đầu: “Nhất là phải cho Hàn Yến uống nhiều, Hoa Đào nói, năm ngày không thể để cho cậu ấy đi ra…. đứa nhỏ này phải uống thuốc bổ thật nhiều nha!”
Diệp Đình cười môt tiếng, trong đầu nghĩ: “Đó là do em nói, không phải Hoa Đào nói…”
Hoa Đào cùng Hàn Yến oan uổng nha…. người ta thuần khiết đo nhịp tim và huyết áp trong phòng có được không?
Hàn Yến hỏi Hoa Đào: “Tim đập mạnh mẽ sao?”
Hoa Đào gật đầu: “Không sai, tốt hơn trước kia nhiều!”
Hàn Yến thật vui mừng, anh đưa tay ôm cô vào trong ngực, ôm nhu hôn tai cô. Hoa Đào ngồi trên đùi, đưa tay ôm cổ anh.
Hàn Yến ôm chặt cô, thật giống như muốn ôm cô vỡ nát luôn vậy. Anh nhìn ánh mắt cô chằm chằm, nhìn vào thật sâu. Anh giơ tay lên vuốt gò má tiều tụy của cô, đột nhiên hung hăng hôn lên, anh đưa tay vào váy cô động tình nói: “Chúng ta kiểm ra cái khác.”
Lúc Diệp Khanh tỉnh, Lăng Vi múc ít cháo cho bà. Chào này là Diệp Đình nấu…. Lăng Vi đã từng ăn cháo và cơm Diệp Đình nấu, mặc dù số lần hai đầu ngón tay cũng có thể đếm hết, nhưng mà, mùi vị đó…. cô còn nhớ đâu, ăn thật ngon.
Đầu Diệp Khanh rất đau.
Bà vẫn luôn ngồi trên mép giường xoa huyệt thái dương…. Lăng Vi bưn cháo tới cho bà, muốn trò chuyện ba của Diệp Đình.
Diệp Khanh đưa tay nhận lấy cháo, lại không có cầm muỗng ăn, một tay khác của bà luôn xoa xoa thái dương, thật giống như có cái gì đó muốn chui ra làm vỡ đầu bà vậy.
Lăng Vi ngoẹo đầu nhìn bà…. đột nhiên một suy nghị chợt lóe lên trong đầu Lăng Vi —- mẹ, có vẻ như không giống nhau.
Là trạng thái…. có gì đó không giống nhau!
Lăng Vi không nói gì, kéo ghế ngồi xuống, Diệp Khanh ngước nhìn cô, Lăng Vi cười nói: “Mẹ đói bụng không, mau ăn chút cháo ấm bụng, là Diệp đình nấu.”
Diệp Khanh nhìn cô thật lâu, lại nhìn ra cửa, Diệp Đình đi lấy chút thức ăn cho bà còn chưa có trở lại.
Diệp Khanh thu hồi tầm mắt, nhìn vào chén, bà nhìn cháo kia chằm chằm, chậm rãi gật đầu. Bà đi tới bên cạnh bàn ăn cầm muỗng lên, vô cùng nghiêm túc ăn cháo.
Lăng Vi không nói gì, định chờ bà ăn xong lại nói chuyện tiếp.
Lúc náy, Diệp Đình mở cửa đi tới, anh bưng một dĩa cả rốt giấm đường nhỏ.
Diệp Đình đi tới bên cạnh bàn, đặt dĩa nhỏ lên đó. Diệp Khanh lập tức ngây ngẩn, bà thích ăn cái này….
Diệp Đình ngồi xuống bên cạnh Lăng Vi từ từ nói: “Ông ngoại nói, Mẹ thích ăn cà rốt giấm đường, tiểu Vi liền làm thử.”
Diệp Khanh ngước nhìn Lăng Vi, Lăng Vi cười nói: “Ông ngoại nói, khi còn Mẹ thích ăn củ cà rốt nhất. Ông còn có một câu nói về Mẹ. Thản nhiên cười khuynh thành, không cần tình yêu chỉ cần cà rốt. Có chuyện như vậy hay không?”
:Có…” Diệp Khanh không hề nghĩ ngợi, trực tiếp gật đầu cười lên.
Bà gắp một miếng cà rốt ăn: “Rất ngon…”
Đột nhiên Diệp Đình nhìn Lăng Vi, Lăng Vi cũng nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt Diệp Đình nhìn cô chằm chằm, thật giống như dnag9 nói với cô: “Mẹ…. hôm nay có gì đó không giống nhau?”
Lăng Vi nhẹ nhàng gật đầu, trao đổi ánh mắt với anh: “Em cũng cảm thấy như vậy, không phải đột nhiên mẹ khỏe lại chứ?”
Diệp Đình lại nhìn sang Diệp Khanh, bà đang nghiêm túc ăn cháo.
Ba người không ai lên tiếng, Diệp Khanh ăn xong một chén rồi, Lăng Vi đưa tay lấy chén, muốn đem rửa, đột nhiên Diệp Khanh nói: “Tôi còn muốn ăn thêm chút nữa….”
Trong giọng nói tràn đầy không nỡ….
Thật giống như ăn thế nào cũng không đủ vậy.
Lăng Vi vội vàng cầm chén đi múc cháo cho bà, Diệp Đình cũng theo cô đi ra, hai người cùng vào phòng bếp.
Lăng Vi nhỏ giọng nói: “Chồng…. hôm nay có vẻ như mẹ không có quên chuyện đúng không?”
Diệp Đình gật đầu, trong lòng nghĩ: Đều đã thức dậy nữa giờ, còn chưa từng nói câu “Tôi nhìn hai người rất quen mắt.” kia.
Lăng Vi “ai nha”: “Cò thể…. là…. bởi vì lần này làm giải phẫu cho Hàn Yến, tinh thần vô cùng tập trung? sau đó…..”
Còn chưa chờ cô nói xong, Diệp Đình liền cắt đứt lời cô: “Rất có thể, lát nữa chúng ta nói chuyện với mẹ, nhìn xem tình huống cụ thể.”
“Được!” Trong đầu Lăng Vi nghĩ, có lẽ hôm nay có thể hỏi ra bí mật!