Sắc mặt Lôi Đình đã vô cùng không tốt nhưng bà vẫn tiếp tục nói ra: “Đình đình, con gái…… Vẫn nên dịu dàng một chút, lấy gia đình làm trọng…… Nếu cháu thật sự gả cho Thiếu Kiền, chúng ta hy vọng sau này cháu có thể không làm công tác nguy hiểm như vậy …… Hoa gia chúng ta không cần nữ tử tài giỏi, chỉ cần an ổn giúp chồng dạy con……”
Lôi Đình hé mắt nhìn, dọa mẹ Hoa nhảy dựng!
Lôi Đình gật đầu xin lỗi, không nói gì mà bước nhanh rời đi quán cà phê.
Lôi Đình cô cũng có tôn nghiêm! Cũng là cô gái kiêu ngạo!
Con gái sao phải giúp chồng dạy con?
Con gái sao không thể cùng người đàn ông của mình kề vai chiến đấu?
Không có những người như cô thâm nhập hang hổ, đả kích tội phạm, các người có thể an ổn, hạnh phúc an khang sao?
Lôi Đình đi đường, nước mắt rơi xuống.
Trên đường nhiều người đi đường đều ghé mắt nhìn cô, còn có cô gái cho cô một túi khăn giấy.
Trong phòng bắn súng, Lôi Đình giơ súng lục: “Bang bang bang” mấy phát súng
Lăng Vi, Diệp Đình đứng bên ngoài nhìn cô.
Lôi Đình vẫn luôn khóc như vậy……
Nước mắt mơ hồ tầm mắt nhưng thương pháp lại cực chuẩn, nhiều lần mười điểm.
Lăng Vi đấm Diệp Đình một quyền: “Tiểu Đình là con gái cũng phải có gia đình của mình, anh không thể giống như trước kia bảo cô ấy đi làm, cô ấy là em gái anh đấy.»
Diệp Đình khinh thường một hừ một tiếng: “Gia đình như vậy không cần cũng thế! Em gái anh tốt như vậy cũng không phải dạng người nào cũng xứng!”
Trong lòng Lăng Vi phát hoảng!
Đúng là mẹ của Hoa Thiếu Kiền nói hơi quá, làm gì có chút tôn trọng? Bà ấy dựa vào người đàn ông của mình mà sống thì mọi người đều phải như bà trái phải nhận ủy khuất cầu toàn sao?
Quả thực khinh người quá đáng!
Lăng Vi tức giận không ngăn được nước mắt.
Lôi Đình giơ súng vừa khóc, ngón tay lại không có sức bóp cò, súng rơi khỏi tay cô.
Cô nhịn đau, rời khỏi phòng bắn.
Cô nhìn Diệp Đình nói: “Anh em muốn đi làm nhiệm vụ lần này.”
Diệp Đình hừ lạnh một tiếng: “Đi chịu chết sao?”
Lôi Đình “huhu” khóc thành tiếng……
Mặc kệ Diệp Đình có đồng ý hay không, cô đã làm quyết định.
Phòng vẽ tranh của Hoa Thiếu Kiền, cô ở trong lòng yên lặng tạm biệt anh.
Anh dịu dàng hôn lưng cô, Lôi Đình đột nhiên xoay người, không cho anh nhìn.
“Quá xấu, đừng nhìn.”
Hoa Thiếu Kiền nhìn chằm cô nửa ngày, nói: “Qúa đẹp, quá đẹp, không xấu chút nào.” ngón tay anh vỗ về đầu cô, diu dàng nói: “Em gánh vác mọi thứ trên lưng, cứng cỏi, dũng khí, thông tuệ, quyết đoán. Thắng tất cả mọi vẻ đẹp trên đời.”
Lôi Đình đột nhiên rơi nước mắt.
Anh đi tới giá vẽ cầm bút vẽ, phối màu vẽ lên vết sẹo của cô, nhìn anh trong gương cực kì chuyện chú, nghiêm túc hấp dẫn chết người…
Lôi Đình đau lòng không nhịn được rơi nước mắt.
Hoa Thiếu Kiền dừng bút nhìn cô, phát giác cô không thích hợp. Cô đột nhiên nói: “Vẽ tiếp đi, sao lại không vẽ? Em thích, trái tim em không chịu nổi.”
Hoa Thiếu Kiền cầm khăn giấy lau nước mắt cho cô.
Chờ vẽ xong, Lôi Đình nhìn sau lưng qua gương, trời ạ! Trời ạ! Quá đẹp! quá rực rỡ……
Anh vẽ…… trên lưng cô…