Suy nghĩ trong chốc lát, Lăng Vi từ từ ngước mắt lên.
Cô nhìn anh nói: “Em cảm thấy… Chúng ta vẫn nên cho nhau hiểu biết một chút, khi cảm thấy thật sự thích hợp, lại quyết định.”
Đột nhiên Diệp Đình nắm lấy tay cô, cẩn thận nhìn cô nói: “Em muốn hiểu gì về anh? Em muốn biết gì anh đều nói cho em. Là nhân phẩm? Hay là quá khứ? Hay là tính cách? Hay là thu nhập? Đương nhiên… với tính cách của em chắc chắn sẽ không quan tâm vấn đề này.”
Đột nhiên Lăng Vi rất muốn cười, cô thật sự không quan tâm cái này, nhân phẩm sao?… nhân phẩm của anh không có gì để nói. Qúa khứ… cô không biết anh đã từng trải qua như thế nào… phương diện tích cách… thật đúng là cần chờ đợi đã.
Diệp Đình thấy sắc mặt cô hoảng hốt liền lắc tay cô: “Hoặc là em muốn hiểu sâu hơn về anh, anh sẽ cố gắng phối hợp.”
Càng hiểu sâu hơn…
Lăng Vi đổ mồ hôi lạnh, vì sao… cô hiểu sai sao? Những lời này cô cảm thấy thật xấu hổ.
Chẳng lẽ chỉ mình cô hiểu sai sao? Vì sao Diệp Đình lại nghiêm túc như vậy?
Anh dán mặt lại gần nghiêm túc hỏi: “Anh lần nữa theo đuổi em, em cho anh một cơ hội được không?”
Lăng Vi cắn môi: “Xem biểu hiện của anh đã…”
“Được, anh sẽ biểu hiên thật tốt, anh biểu hiện tốt, chúng ta sẽ yêu nhau rồi mới làm hôn lễ chính thức.”
Lăng Vi cười nói: “Biểu hiện không tốt, em sẽ không cần anh.”
Diệp Đình nói chắc chắn: “Sẽ không có không tốt, anh đẹp trai tuấn tú như vậy, phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, tài cao ngút ngời. Em xem anh anh minh thần võ như vậy, cao lớn uy mãnh…” thấy cô cười ra tiếng, Diệp Đình cũng cười rộ lên, cố ý nói bên tai cô: “Nhỡ may biểu hiện không tốt… anh tiếp tục cố gắng, tranh thủ biểu hiện thật tốt, tốt đến khi em thỏa mãn mới thôi.”
“…” Lăng Vi bị lời nói vộ lại của anh làm cô cấm khẩu: “Cái gì mà kêu là thỏa mãn? Vừa lòng được không? Vừa lòng đó.”
“Đúng đúng, vừa lòng! Bà xã nói cái gì thì là cái đó…”
Cô oán trách cho anh một ánh mắt xem thường, cười trêu chọc anh: “Anh chính là tên vô lại.”
Diệp Đình nghiêm túc mà nói: “Ta đúng là tên vô lại.”
Lăng Vi cảm tháy buồn cười, nói anh vô lại, anh còn thừa nhận… cô mím môi cười, rõ ràng nói những lời này dễ dàng làm người ta không vui, nhưng mà… cô lại cảm giác rất ấm áp.
“Mau đi ra ngoài, em phải thay quần áo bẩn, còn giặt ga giường nữa.”
Diệp Đình nhíu màu: ‘Vì sao em phải giặt, đám người kia làm cái gì.”
Lăng Vi trừng anh: “Không biết xấu hổ sao? Làm người ta thấy còn tưởng rằng hai chúng ta cái kia đó, thật xấu hổ.”
“Làm cho bọn họ thấy không phải vừa lúc sao? Thuyết minh tình cảm của hai chúng ta càng gần một bước.”
“Lăn qua một bên đi!” Lăng Vi đẩy anh: “Người ta lại không có bệnh!”
Diệp Đình cẩn thận nghĩ nghĩ, đột nhiên cảm giác câu nói của cô chưa nhiều tin tức.
“Em vẫn chưa bao giờ có đàn ông sao?”
Lăng Vi đỏ mặt, bên trong đôi mắt đào hoa chứa đầy lửa giận: “Nhìn em giống đàn bà tùy tiện ngủ với đàn ông hay sao?”
“Không giống… nhưng mà, em xinh đẹp như vậy, ai biết trước kia có từng,..” biểu tình của anh có chút phức tạp, có chút chắc chắn lại có chút không thể tưởng tượng.
“Anh đang nói tiếng người hả?” Lăng Vi trừng mắt anh, tức giận phừng phừng.
Diệp Đình như không nghe thấy, vẫn còn đang trầm tư.
Hơn nửa ngày, mới nói: “Đám đàn ông trước kia đều bị mù mắt sao? Em xinh đẹp như vậy, thông minh như vậy, can đảm như vậy, có quyết đoán, có tài hoa mà bọn họ không có ý tưởng không an phận với em…”
Lăng Vi tức quá hóa cười: “Có người sáng mắt như anh còn như đủ sao? Anh còn muốn bao nhiêu đàn ông ngủ với em nữa hả?”