Lăng Vi đặt tay nhỏ lên ngực, cười híp mắt hỏi anh: “Em phát hàng cho anh, anh lấy gì trả tiền? Không có lợi ích, bà cũng không làm!”
Diệp Đình nghiêm túc nói: “ Chờ em giao hàng, anh tự nhiên có nhiều lợi ích cho em, tuyệt đối sẽ là ngạc nhiên mà em không tưởng tượng được.”
“Được, em nhận đơn hàng này!”
Sáng sớm ngày hôm sau.
Lăng Vi bị anh hôn đến tỉnh.
Nụ hôn của anh, như mang theo ma lực, chọc cho cô run rẩy từng trận.
Dưới sự khúc xạ của ánh mặt trời, tuyết trắng ngoài cửa sổ trắng có hơi nhức mắt.
Ánh sáng trắng đó làm cô tỉnh táo, cô đưa tay che kín mắt, mơ mơ màng màng thấy Diệp Đình đè ép cô, anh mang hơi thở nóng bỏng ép tới gần cô, người của anh dán lên người cô, chỉ trong giây lát, cô đã cảm giác được Diệp Đình lại nóng lên.
Anh đưa tay ra bắt lấy tay nhỏ của cô, đặt trên ngực mình: “Bà chủ… kỹ thuật của em không chuyên nghiệp…” Lăng Vi muốn đạp chết anh: “Bà không làm! Em muốn khiếu nại —— “
Nói là đặt hàng, kết quả, khách hàng vô đạo đức cứng rắn ấn tay nhỏ của cô xuống.
Không thanh toán tiền hàng chưa nói, còn bảo cô gửi hàng nhầm… Đó là lỗi của cô sao? Là anh buộc tay cô ấn xuống đấy, được không?
Cô là người bán hàng có tâm… cho người mua trả lại hàng… Nhưng người ta không biết xấu hổ, kiên quyết không trả lại hàng, cô còn bị hố mấy lần! Người này đúng là hố to vạn năm không biết xấu hổ!
Nào có ai như vậy? Khách hàng có lòng dạ đen tối, không có đạo đức, không cảm thấy áy náy!
Không chỉ vu oan cô ép mua ép bán khách hàng, cho phản hồi tiêu cực lại, đã vậy còn uy hiếp cô lần tới phục vụ cho thật tốt… A a a? Còn có vương pháp hay không?
Mặc dù khách hàng là thượng đế, nhưng cũng không thể bắt nạt người bán có tâm như vậy được—— hừ!
Hu hu… trứng cay!
Lăng Vi ấn tay nhỏ lên mặt anh: “Trư Bát Giới quảng bồ cào —— bà không phục vụ (hầu)!”
Lăng Vi đẩy anh, anh nắm lấy tay nhỏ của cô, nắm ở trong tay nói: “Đúng rồi, ngày hôm qua anh đã lấy được một đầu đặc biệt mối quan trọng từ chỗ của Bạch Lộ.”
“Đầu mối gì?” Lăng Vi không phản kháng, nhìn thẳng vào anh, Diệp Đình lập tức sát lại gần, vừa hôn cô vừa nói: “Thanh Thanh Tử Khâm là biệt hiệu của mẹ anh, bà ấy đã đi qua căn cứ của sa khôn.”
“A?”
Diệp Đình vuốt ve mái tóc mềm mại của cô: “Đừng kích động, nghe anh từ từ nói.”
“Ừ…”
Một tay Diệp Đình giữ đầu, một cái tay khác vẽ vòng ở trên gương mặt phấn nộn của cô, anh nói: “Ngày hôm qua anh viết biệt hiệu của mẹ anh cho Bạch Lộ, kết quả Bạch Lộ viết cho anh một chuỗi mật mã. Anh phiên dịch mật mã ra, là: Nghiên cứu khoa học, chưa thành công, 0…”
Ánh mắt của Diệp Đình chợt trở nên thâm trầm mà xa xôi.
“Mẹ là đang làm nghiên cứu khoa học? Chồng, vậy số 0 kia nghĩa là gì?” Lăng Vi ôm lấy anh, Diệp Đình nằm xuống cùng, hai người trán tỳ trán.
Diệp Đình ôm cô nói: “0 là rời đi. 1 là hy sinh, 2 là không rõ sống chết.”
Lăng Vi khẽ gật đầu, lại hỏi anh: “Mật mã lúc trước mẹ lưu lại: Trụ sở bí mật, chẳng lẽ chính là chỉ căn cứ của Sa Không? Vậy chúng ta đoạt lấy căn cứ của Sa Khôn, nói không chừng có thể tìm được đầu mối!”
Diệp Đình suy nghĩ rồi nói: “Cũng không nhất định, anh đoán có lẽ bà ấy đến đó điều tra một số thứ, sau lại đi, nếu không sẽ không nói: Chưa thành công. Nếu bà ấy vẫn luôn đóng quân ở căn cứ, vậy trong ghi chép sẽ không có từ không thành công. Nếu Bạch Lộ không có ghi chép của những mật mã khác, vậy sẽ không có thêm tin tức nữa.”
“À…” Lăng Vi hơi thất vọng gật đầu: “Có đạo lý, vậy chúng ta phải mau giải nốt mấy câu thơ còn lại mới được.” Lăng Vi vội vàng bò dậy cầm máy vi tính xách tay.
Diệp Đình nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt nóng lên, Lăng Vi chợt hỏi anh: “Sao anh nghĩ đến chuyện hỏi Bạch Lộ chuyện liên quan tới mẹ?”