Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lôi Niểu Niểu là một cô gái thông minh, làm sao không nhìn suy nghĩ của anh.
Cô “Hứ” một tiếng: “Anh không chạm vào tôi, tôi lớn tiếng kêu cái gì chứ? Tôi cùng bạn học tổ chức sinh nhật, đều ngủ như vậy a, ngổn ngang, giống như nồi sủi cảo vậy.”
“…” Lý Thiên Mặc không biết đang suy nghĩ gì, sắc mặt trầm trầm. Anh xuống đất kéo mở một cái ngăn kéo, cầm ra bàn chãi đánh răng, khăn lông ném cho cô: “Đi rửa mặt đi, hôm nay cô phải đến trường chứ? Tôi cũng phải đi làm.”
Lôi Niểu Niểu nói: “Buổi sáng tôi không có tiết, tôi phải về nhà tắm, thay đồ đồng phục. Anh mau đi làm đi.”
Hai người dọn dẹp một chút, cùng đi ra cửa. Lôi Niểu Niểu đi ván trượt về nhà, Lý Thiên Mặc đi theo sau cô, anh đột nhiên hỏi: “Thứ bảy cùng tôi đi mua bàn ăn chứ? Có rãnh không?”
Lôi Niểu Niểu quay đầu, nhìn anh.
“Tôi nói cùng anh đi mua, nhất định là tôi rảnh!” Trong giọng nói còn có chút không hài lòng, thật giống như không được tin tưởng.
Lý Thiên Mặc lập tức cười, vẫy tay với cô: “Đi nhanh đi ——” dưới ánh mặt trời, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô giận đến cổ cổ. Làn da cô trong suốt nhìn rất đẹp.
Lý Thiên Mặc bị ánh mặt trời chiếu sáng đến không mở mắt ra được, bởi vì tối hôm qua trời mưa làm cho thời tiết có chút bực bội.
Anh cảm giác hô hấp có chút khó khăn… Anh dùng sức hít một hơi. Nhìn cô giống như mang theo đôi cánh: tên ván trượt “Bay” đi.
Lý Thiên Mặc lặng lẽ đi làm, đột nhiên… Cảm giác… Anh phải cần mua một chiếc xe? Trước đây đến Lan Mị anh kiên quyết không mua xe bởi vì công ty rất gần, bây giờ đến Long Đằng lại càng gần hơn. Như vậy càng không cần phải dùng xe nên anh quyết định không mua xe.
Nhưng là… Sau này, Lôi Niểu Niểu muốn tới nhà anh chơi chứ? Cũng không thể để cho cô ấy trợt tám ván kia… rất mệt, lại không an toàn!
Nhưng là, suy nghĩ lại một chút… Nếu anh có xe, phải đưa cô về nhà sớm, cô không thể cùng anh ngủ một cái giường rồi!
Tôi đi… Lý Thiên Mặc giật mình! Anh bị chính suy nghĩ của mình làm cho kinh sợ!
Từ lúc nào anh lại trở nên cầm thú như vậy? Anh đường đường là chính nhân quân tử? Những suy nghĩ vừa rồi cũng là suy nghĩ của người bình thường a?
Anh hận không thể tự tát mình một cái thật mạnh, nhưng là… Vừa nghĩ tới tối hôm qua ôm cô một cái, lại nhận nhiệm vụ tình duyên, ngủ trên một giường, còn đắp chung một cái chăn…
Tại sao… Trong lòng cảm thấy lâng lâng như vậy?
Lý Thiên Mặc vừa đi vừa cười… Tâm tình trở nên tốt lạ kỳ! Đẹp đến nước mũi muốn nổi bọt…
Đang vui vẻ, đột nhiên anh lại muốn tát mình, chuyện gì xảy ra nha? Anh một mực thích Chính Hiền tiểu huynh đệ! Đột nhiên lại muốn thay đổi mục tiêu? Anh thay lòng cũng thật là nhanh?
Lý Thiên Mặc mất hứng, cảm giác mình thật giống như có chút mê gái.
Anh buồn bực đi làm, đến phòng làm việc bộ kỹ thuật, anh đi vào phòng làm việc riêng của Tổng thanh tra.
Bên ngoài, có người thấp giọng bàn tán,“ Tổng thanh tra của chúng ta thật ngạo mạn, trẻ tuổi như vậy lại rất lợi hại!”
“Đúng vậy, hai ngày trước, tôi còn không phục anh ta, nhưng là… Người ta thật là lợi hại. Không thèm đặt khó khăn của chúng ta vào trong mắt, cũng không nói đến. Thật ngạo!”
“Ừ sao… Tôi biết rất nhiều đại thần kỹ thuật, tôi cũng không phục ai, nhưng tôi liền phục “Mặc Thần”.”
Lý Thiên Mặc không để tâm tới những lời bàn tán sau lưng, đi vào phòng làm việc, chỉ thấy Lăng Vi theo anh đi vào. Lăng vi đem bữa ăn sáng đặt ở trên bàn, cười nói: “Lôi Niểu Niểu mới vừa gọi điện thoại cho mình, nói sáng nay cậuvẫn chưa ăn sáng…”
Lý Thiên Mặc lúng túng mặt đỏ rần.
“Ây da…” Lăng Vi cười trêu chọc anh: “Thế nào? Tối ngày hôm qua, hai người ngủ chung một giường sao? Phát triển cũng thật là nhanh a… Nhổ lông chân cũng không nhanh bằng tốc độ của hai người…”
Lý Thiên Mặc không giải thích, con gái người ta… Là ngủ ở nhà anh… Còn đắp chung một chăn! Giải thích cái gì? Không cần.
Lăng Vi cười, trở lại phòng làm việc, cô cầm ra mấy sợi dây chuyền, suy nghĩ một chút, gọi điện thoại cho Diệp Đình.
Chuyện kinh doanh của công ty, cô cũng hết sức giúp anh, cho nên, cô hết khả năng giúp anh giải quyết vấn đề khác như giúp anh tìm ba, tìm mẹ… Ở phương diện sinh hoạt hằng ngày cô càng quan tâm anh nhiều hơn, lo lắng cho anh, yêu thương anh, cho anh ấm áp.
Diệp Đình nghe điện thoại, Lăng Vi có chút kích động nói: “Ông xã, gần đây em nghĩ tới một ý kiến của của ba rất hay!”