Chỉ chốc lát sau, Diệp Đình đã lôi thứ kia ra, cho cô ăn: “Đã chín, có thể ăn được rồi.” Diệp Đình lột bỏ vỏ ngoài, đặt vào trong tay cô.
“Nóng quá…” cái miệng nhỏ của Lăng Vi nếm nếm: “Ngon thật…” vừa đưa vào miệng thì mềm mềm, lại rất thơm ngọt, nống hôi hổi, xua đi hàn khí quanh người.
“Đây là thứ gì vậy?”
Diệp Đình nói bên tai cô: “Anh không biết tên nó là gì, trước kia lúc anh đi làm nhiệm vụ đã từng đào được nó, vẫn luôn nhớ tới hương vị này.”
Lăng Vi vùi đầu trong ngực anh, ngẩng đầu lên vui vẻ: “Thật là ngọt…”
Không nghĩ đến ở trong rừng sâu núi thẳm này không thế đốt lửa, mà lại có thứ đồ nóng hổi như thế này. Cô nhét nửa cây còn lại vào trong miệng anh: “Đò ăn ngon, phải chia sẻ với nhau.”
Mấy người bên cạnh vẫn không ngừng nuốt nước miếng… cả đám người đều đói hơn nửa ngày trời… chỉ có mỗi Lăng Vi và Diệp Đình có ăn,
Lăng Vi vội vàng đưa hai cây còn lại cho Lôi Đình một cây, lại cho An Kỳ Nhi một cây.
Lôi Đình cười hi ho, không khách khí ăn luôn. An Kỳ Nhi cầm trong tay… một lúc lâu vẫn không động. Cô ta vẫn nhìn chằm chằm vào Lăng Vi, cô ta không nghĩ ra nổi… vì sao Lăng Vi lại phải cho cô ta? Tiểu Bạch, Vinh Phỉ, Lôi Tuấn… không phải là bạn của Lăng Vi hay sao?
Lăng Vi không đưa bọn họ, mà lại… cho cô ta?
Lăng Vi nói: “Ăn đi chứ!”
An Kỳ Nhi không hỏi ra lời nghi vấn này, chẳng qua chỉ nhìn mấy người khác một vòng, Lăng Vi thông minh lanh lợi thế kia, đương nhiên biết tâm tư của cô ta.
Lăng Vi nói: “Đàn ông sẽ không tranh đồ ăn với chúng ta.”
An Kỳ Nhi đột nhiên bật cười, cuối cùng cũng có người… coi cô ta là con gái rồi…
Cô ta không khách khí nữa, lột vỏ thứ kia, bỏ vào trong miệng, hương vị thơm ngọt ngào trước đây chưa từng có… hương vị được quan tâm…
Lúc máy bay trực thăng đến, tiểu Bạch là người đầu tiên lao lên, cậu ta bám chặt lấy chiếc ghế trong buồng lái không chịu buông tay: “Tiểu gia… ngày mai dù nói gì đi nữa… cũng sẽ không đến nữa đâu! Con rắn kia là đồ không có mắt… chuyên gia đi soi mông tiểu gia!”
Lăng Vi cười nhạo cậu ta: “Con rắn kia quả đúng là không có mắt… ngay cả người như cậu mà cũng có thể vừa ý. Tôi đoán… có lẽ nó là một con rắn mẹ.”
Lôi Tuấn cười phun: “Chị dâu, sao chị biết con rắn kia không có tiểu đệ đệ vậy?”
Lăng Vi trực tiếp ‘quỳ’ thẳng, nói: “Em đâu biết… muốn biết con rắn kia là đực hay cái, thì anh phải hỏi Hứa Tiên chứ… không phải hỏi em…”
“Ha ha ha——” Vợ Hứa Tiên chính là bạch xà mà!
Lôi Đình che mặt: “Chị dâu… Chị ‘phá hỏng’ cây cỏ… giờ lại ‘gieo họa’ cho tác phầm kinh điển…”
Làm sao để cho người ta về sau có thể xem “Tân bạch nương tử truyền kỳ” được nữa đây!
Đoàn người trở về nơi ở, nghỉ ngơi dưỡng sức một đêm, sáng sớm hôm sau lại tiếp tục vào núi. Cái túi chứa con rắn hoàng hoa hôm qua, vẫn còn nguyên tại chỗ.
Vinh Phỉ mở túi gai, thả con rắn ra ngoài. Diệp Đình dùng một thiết bị truy tìm theo dõi con rắn kia, bởi vì, một khi con rắn kia ra ngoài được, nhất định nó sẽ trở về hang ổ.
Bọn họ chỉ cần tìm được hang ổ rắn, liền có thể tìm được độc khô thảo.
Vốn sĩ tiểu Bạch không muốn theo đến, thế nhưng nếu không đến thì trong lòng lại thấy nhột nhột…
Cậu ta thấy thật mâu thuẫn! Xoắ xít —— thiên nhân giao chiến, tiểu ác ma đã chiến thắng thiên sứ nhỏ, tiểu ác má nhún vai cười: “Ta muốn tận mắt nhìn thấy bọn họ bị rắn cắn, ha ha ha…”
Diệp Đình khống chế đồ vật truy tìm, tìm được cửa hang ổ của loài rắn!
Quả nhiên, trong chỗ trũng trước hang ổ của loài rắn, nhìn thấy mọt bụi độc miêu!
“Độc khô thảo! Tìm được rồi!”
Tiểu Bạch bị sợ đến mức gan cũng toát hết mồ hôi hột… “Tìm được thì có ích gì chứ? Chỗ đó, có ai dám đi sao! Mọi người không sợ bị con rắn kia cắn chết à?”
Ái chà chà… chỉ cần hơi nghĩ một chút, da đầu cũng phát run, cả người đều nổi da gà!