Giang Quân nhìn vào màn hình máy vi tính của anh, ánh mắt sáng lên, Diệp Đình có thể khoanh vùng phạm vi chỉ trong thời gian ngắn như vậy?
Anh ta tranh thủ thời gian bảo Diệp Đình gửi phần tài liệu này trở về cục.
Giang Quân chăm chú nhìn, cau mày nói: “Những phạm vi này vẫn quá rộng, tiểu Vi, lần tới lúc em lại nghe điện thoại, cố gắng kéo dài thời gian nói chuyện với đối phương, thu gom được càng nhiều đầu mối, càng có lợi với công cuộc giải cứu bị người hại.”
Lăng Vi gật đầu, cô biết điều này.
Cô che mặt, đau lòng muốn chết. Cả đêm không ngủ, đầu của cô cũng đau như sắp nứt ra. Nhưng, càng nhiều hơn là lo lắng… lo lắng đến mức khó chịu!
Cô rất sợ Thiên Ma sẽ xảy ra chuyện… Vào giờ phút này, cô tình nguyện người bị bắt cóc chính là cô.
Hạ Tiểu Hi cũng chạy tới.
“Tiểu Vi…” Hạ Tiểu Hi hoảng sợ nhìn Lăng Vi, hoàn toàn không biết phải làm sao. Lăng Vi nắm lấy tay cô ấy, tay của Hạ Tiểu Hi lạnh như băng. Cô ấy chưa bao giờ gặp phải loại chuyện này, nên hoàn toàn không có cách nào tiếp nhận.
Cô ấy bị dọa sợ đến nỗi trắng bệch mặt. Lăng Vi ôm lấy cô ấy, hai người đều không lên tiếng.
Chỉ chốc lát sau, Lôi Đình và Hoa Thiểu Kiền cũng tới.
Diệp Đình và Lôi Đình thấp giọng thương lượng cái gì đó, giống như là sắp xếp nhiệm vụ cho cô ấy.
Sắc mặt của Lôi Đình rất nghiêm nghị, liên tục gật đầu, chỉ chốc lát sau, cô ấy đi ra ngoài, Hoa Thiểu Kiền cũng đi theo cô ấy ra ngoài.
Không biết tại sao, Lăng Vi đột nhiên cảm thấy an tâm, tựa như… Tất cả mọi chuyện đều sẽ không thoát ra khỏi quỹ đạo, mặc dù bây giờ rất khó khăn, rất mạo hiểm, nhưng dường như… Tất cả mọi người đều có đầy đủ lòng tin sẽ cứu được Thiên Ma trở về.
Cô muốn trào lệ nóng, lặng lẽ cầu nguyện trong lòng: “Thiên Ma, cậu nhất định phải kiên trì! Bọn mình sẽ đến cứu cậu!”
Mảnh vải bịt mắt Lý Thiên Mặc, bị người ta thô lỗ tháo ra, anh ta không mở mắt ra ngay lập tức, mà chờ đến khi mắt thích ứng được ánh sáng, mới từ từ mở mắt ra.
Anh ta nhìn thấy mấy kẻ bắt cóc da ngăm đen, lại rất gầy yếu, đang hung thần ác sát trừng mắt nhìn anh ta.
Trái tim của Lý Thiên Mặc nhảy “Thình thịch”, sát khí trên mặt những người này cực kỳ nặng! Chắc chắn đều là những kẻ liều mạng, nhìn bọn họ lựa chọn địa điểm này, còn cả cách bọn họ quen tay quen việc dùng thủ đoạn này, hiển nhiên cũng không phải lần đầu tiên làm loại chuyện bắt cóc này.
“Cho anh ta ăn cái gì đó, đừng để cho anh ta chết!”
Mấy người này không phải là mấy người trong xe vừa nãy, bọn họ đều nói bằng tiếng phổ thông, hơi có khẩu âm phương nam, nhưng không nặng lắm. Có lẽ đều là những kẻ có tiền án tiền sự đến từ khắp nơi… vì vậy, khẩu âm rất kỳ lạ, không thể chắc chắn là người của địa phương nào.
Điều bây giờ Lý Thiên Mặc muốn nhất là ăn cái gì đó, chuyện duy nhất bây giờ anh ta có thể làm, chính là phải gìn giữ thể lực, bảo đảm rằng mình không chết, còn dư lại tất cả mọi chuyện, đều phải giao cho các bạn của anh ta.
Cha mẹ mình đều là những người trung thực biết điều, chắc chắn sẽ không thể trông cậy nổi. Nhưng tiểu Vi và Diệp Đình, còn có bọn Lôi Tuấn, Lôi Đình đều không phải là những chiến sĩ bình thường.
Còn chuyện các bạn mình có thể tìm được mình hay không, anh ta vẫn ôm hy vọng rất lớn.
Mấy kẻ bắt cóc này đều đặc biệt xảo quyệt, không cho anh ta ăn quá nhiều đồ, chỉ cho một miếng bánh bao, với mấy ngụm nước.
Chỉ cần giữ mạng lại cho anh ta, không để cho anh ta chết là được, sao có thể cho anh ta ăn quá nhiều đồ.
Lý Thiên Mặc cảm thấy rất khó chịu, mẹ nó… thà không cho ăn còn hơn… Chứ chỉ cho có một miếng thế này, dịch chua trong dạ dày dâng lên, lại không có đồ tiêu hóa, thì lại càng khó chịu hơn.
Anh ta nằm ngửa mặt lên, thấy vị trí của mặt trời theo hướng cửa sổ bên trái, anh ta biết đại tiếng còi tàu truyền tới từ bến tàu tối ngày hôm qua, là ở hướng tây nam.
Bây giờ là khoảng hơn bảy giờ sáng, xung quanh vang lên tiếng pháo nổ “Bùm bùm bùm “, chứng minh có hộ dân cách đó không xa đã có sớm bắt đầu đốt pháo.