Mục lục
Yêu Sâu Nặng Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

 

Ở phía cuối hành lang, treo một bức áp phích khổng lồ! Là bức chân dung khổng lồ Lăng Vi tặng Diệp Đình trong ngày sinh nhật của anh! Từng giọt nước đang nhỏ từ trên tóc xuống, vẻ mặt quyến rũ càng làm tăng sức cuốn hút của anh, trong khí chất cao ngạo, lộ ra hơi thở lười biếng. Đôi mắt phượng sắc bén mang theo ánh sáng cuốn hút lòng người. Đôi môi của anh khẽ cong lên, như có siêu năng lực mê đảo tất cả mọi người!

Lợi hại nhất là, cơ bụng tám múi của anh, đúng là làm cho người ta chỉ trực nuốt nước miếng… Còn vả nhân ngư tuyến đẹp mắt, thật sự có thể lấy cái mạng già của người ta mà!

Quá tuyệt vời! Bức áp phích này… đã làm lên điều huyền diệu—— trong tâm khảm của cô!

Lăng Vi bơi tới bên cạnh bức áp phích kia, khẽ vuốt ve eo của anh.

Diệp Đình nắm lấy tay cô, kéo cô xoay người lại. Anh chăm chú nhìn cô, Lăng Vi đưa tay ra, ôm chặt lấy cổ anh, hơi ngước mắt lên nhìn anh. Rồi cô đột nhiên quấn chân quanh eo của anh, tì trán của mình vào trán anh.

Hai người bọn họ tháo kính bảo hộ ra, nhắm mắt lại, nới lỏng mặt nạ dưỡng khí, ôm chặt lấy đối phương trao nhau nụ hôn nóng bỏng.

Lúc lên trên du thuyền, Diệp Đình mang theo một túi vỏ sò vỏ ốc…

Đại bảo, tiểu Bảo đã ngủ. Tiểu Đông Ni cũng đang ngáy khò khò.

Các tiền bối đã ăn trưa xong, đều đã đi nghỉ trưa.

Trên du thuyền cực kỳ an tĩnh, Diệp Đình ôm Lăng Vi trở về phòng tắm, hôm nay cô đẹp đến nỗi làm người ta kinh hãi, không trang điểm, nhưng mang theo hương vị và hơi thở khiến anh mê đắm.

Anh kỳ cọ tắm rửa cho cô, tay khẽ vuốt ve vết mổ trên bụng cô.

Anh nhẹ nhàng chạm vào thân thể mẫn cảm của cô, cảm giác đã lâu không gần gũi chợt khiến hai người mất khống chế.

Chạng vạng tối, hai người không nỡ đành phải tách ra, ra ngoài ăn cơm với tất cả mọi người.

Cơm nước xong, bọn họ không vội trở về bờ, bọn họ định ở một đêm trên thuyền.

Lăng Vi bày mấy đĩa trái cây, còn có cả hạt dưa, hạt dẻ cười, thêm mấy món điểm tâm nhẹ ở bàn tròn trên boong tàu.

Tất cả mọi người ngồi ở trên ghế, gió biển ấm áp thổi qua, Kỷ Nhu nói: “Vừa rồi dì đã xem video rồi, Duệ Duệ bơi… hăng… quá, để lộ mông ra.”

Diệp Đình cười nói: “Phải giữ lại đoạn video này cho thằng bé, chờ sau này đưa cho vợ thằng bé xem.”

“Ha ha…” Tất cả mọi người đều vui vẻ cười phá lên, Duệ Đuệ đang nằm trong xe dành cho trẻ sơ sinh lắc lắc đầu nhỏ: “Hừ ——” sau này con sẽ không chơi với cha nữa!

Đô Đô vừa mút ngón tay, vừa chu miệng nhỏ: “Hừ —— tại sao con không nhìn thấy? Bảo bảo ủy khuất…”

Bầu không khí hài hòa ấm áp, chín rưỡi tối, tất cả mọi người đều đã mệt mỏi, mỗi người tay trong tay theo cặp trở về phòng nghỉ ngơi.

Chỉ có Lôi Thiếu Triệt và Kỷ Nhu vẫn còn ở trên boong thuyền.

Kỷ Nhu dời ghế qua bên chỗ ông, ông nắm lấy tay bà, Kỷ Nhu nằm ở bên cạnh ông, gối đầu lên bả vai của ông.

Ông vuốt ve bàn tay của bà, hỏi: “Vết thương còn đau không?”

Kỷ Nhu lắc đầu: “Đã ổn rồi…”

Lôi Thiếu Triệt nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt của bà, Kỷ Nhu ngước mắt lên chăm chú nhìn ông. Ông bỗng nở nụ cười ấm áp.

Trong một tháng sau lần gặp gỡ đó, ngày ngày ông đều bận rộn làm nhiệm vụ, cũng không có thời gian tâm sự với bà.

Kỷ Nhu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của ông, bất ngờ hôn lên mặt ông.

Ánh mắt của Lôi Thiếu Triệt trở nên thâm thúy, ông nhìn thấy trong đôi mắt của bà ánh sáng dịu dàng như muốn chìm đằm trong đó.

Ông đưa tay ra bưng khuôn mặt của bà lên, nhẹ nhàng hôn lên môi của bà. Hô hấp của Kỷ Nhu đã hoàn toàn loạn nhịp.

Bọn họ gần như đồng thời ngồi thẳng dậy, ôm đối phương. Kỷ Nhu vùi mặt vào hõm vai cảu ông, hơi thở ấm áp phả lên trên cổ ông. Trái tim của hai người đều tràn đầy tình yêu và sự ngọt ngào.

Lôi Thiếu Triệt mỉm cười, ôm bà vào trong ngực, khẽ thì thầm ở bên tai bà nói: “Trở về phòng, được chứ?”

Kỷ Nhu bỗng khẩn trương ôm chặt lấy ông… bà che mặt cười to, bà cười đến nỗi không nói ra lời…

Một bó tuổi rồi, con cũng đã lớn rồi. Nhưng mà… Nhưng mà, bà chưa từng có, cái… kinh nghiệm đó.

Lôi Thiếu Triệt ôm bà, ông cũng cười. Ông nắm lấy tay bà, muốn kéo tay bà ra khỏi mặt, nhưng Kỷ Nhu vẫn thủy chung che mặt, không chịu nhìn ông.

Lôi Thiếu Triệt vòng tay bế bà lên: “Á!” Kỷ Nhu sợ hết hồn!

Ông rất mạnh mẽ, khí lực rất lớn! Một cánh tay vòng qua lưng bà, một cánh tay nâng dưới chân bà, ôm ngang bà lên.

Kỷ Nhu cảm giác được ông đang rất nóng. Bà vội vàng ôm lấy cổ ông, tim đập “Thình thịch”, như có con sâu đang bò loạn trong lòng, như vừa có sét đánh trúng người bà!

Ông bước từng bước một, ôm bà đi vào trong phòng. Bước chân trầm ổn, giống như rễ cây đã bám trong đất.

Gió… trên hành lang, giống như bàn tai chọc ghẹo trái tim bà. Bà không dám ngẩng đầu lên, dán mặt vào đầu vai của ông. Bởi vì mặt của bà đang rất nóng… Ông vẫn nhìn chằm chằm vào bà, ánh sáng rực rỡ trong đôi mắt của ông, giống như ngọn lửa đang bùng cháy, thiêu đốt khiến cả người bà nóng lên.

Ông ôm bà, đá mở cửa phòng. Trong phòng tối đen như mực, ông không bật đèn, trực tiếp dùng chân đá cửa đóng cửa lại.

Trong bóng tối, Kỷ Nhu không còn khẩn trương như trước nữa, bà chủ động đưa tay ra giúp ông cởi cúc áo. Bà rõ ràng cảm giác được Lôi Thiếu Triệt đang rất khó chịu, sau đó, ông giống như một quả bom đã bị châm ngòi!

“Ầm ——” Ngoài tầm kiểm soát!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK