Mục lục
Yêu Sâu Nặng Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

 

Đúng lúc này, Lôi Chân vì nghiêng nghiêng ngả ngả, không cẩn thận ném chiếc cốc sứ từ tầng hai xuống.

“Viu ——–“, chiếc cốc sứ vẽ nên một đường cong trên không trung, bay thẳng đến đỉnh đầu ai đó…

“Cốp” một tiếng, nện lên đầu người kia.

“Ôi mẹ ơi! Đau —- đau chết mất —— ai? Ai? Ai thả ám khí?” Người kia đưa tay ôm đầu, hay lắm, cả bàn tay đầy máu…

“Lão tứ, cậu không sao chứ?” Đám bạn cùng phòng của Lý Khắc Gia bu lại.

Chỉ nghe thấy phòng ngủ bên cạnh có nữ sinh tham gia náo nhiệt cười ha ha: “Là đứa trẻ nhà ai không may vậy?”

Nhưng, ngoài ý muốn chỉ vừa mới bắt đầu…

Lôi Niểu Niểu thấy cậu ta chảy nhiều máu như vậy, giật mình kêu lên! Cô nhanh chóng đi lấy băng gạc và miếng băng dán cá nhân ném xuống.

Lại thấy vật thể rơi tự do bay tới, đám người bị dọa chạy trối chết: “Ôi mẹ ơi, cái quái gì vậy?”

Thấy băng gạc, băng dán cá nhân không có chút lực sát thương ám khí nào, Lý Khắc Gia hét to: “Bình tĩnh bình tĩnh ——–“

Dưới lầu hỗn loạn.

Đột nhiên có người hét lên: Ai da mẹ nó —- chân cậu đặt đâu vậy! Giẫm lên chân tôi rồi! Mẹ nó cậu nặng hơn trăm cân, muốn đạp phế chân tôi à?” bởi vì nhiều người, lại đang kích động, không biết ai đạp chân ai.

“Thật xin lỗi, chân tôi không nhìn thấy chân cậu ở đó…”

“Nói nhảm! Trừ phi chân cậu mọc ra mắt!” Tên nhóc đang mắng chửi người liếc thấy người giẫm chân mình, đột nhiên vui lên: “Ai da, là đại ca à… chân em cứng, anh đạp đau không?”

“Không sao không sao… lão nhị, mau đỡ lão tứ. Tôi còn phải tiếp tục thổ lộ…”

“Đúng đúng đúng, tiếp tục tiếp tục ~ vì hạnh phúc của Lý Khắc Gia, chúng ta liều mạng!”

Mọi người đi đỡ thương binh kia: “Lão tứ, đầu đau không, cậu có thể kiên trì không?”

Tay lão tứ đầy máu nha… cậu ta ôm đầu, kêu rên: “Tam ca, đây coi như là tai nạn lao động sao?”

Lý Khắc Gia nắm chặt tay cậu: “Tai nạn lao động! Tất nhiên là tai nạn lao động! Cách mạng chưa thành công, tứ đệ vẫn cần cố gắng!”

Lão tứ vuốt mặt máu, cắn răng, nắm tay: “Vì sự nghiệp cách mạng, không sợ hi sinh, phấn đấu quên mình! Xông lên a ———-“

Thấy cậu ấy còn có thể chọc cười, mấy người còn lại cũng yên lòng, cầm băng gạc quấn đầu cậu thành bánh bao, còn dán mấy miếng băng cá nhân theo hình chữ thập, thổ lộ lại.

“Thất tình không đáng sợ, chỉ sợ em tự sát!” Đúng lúc nâng tấm bảng này lên, khổ thay, lại đập vào đầu lão tứ… Lập tức cả tòa ký túc vang lên tiếng cười điên cuồng.

“Đá cậu ta, còn có Lý Khắc Gia!”

“Phi ——- Lý Thiên Mặc ở bên cạnh khinh thường hừ một cái!

“Lý Khắc Gia —- ra khỏi hàng… đinh đinh đinh ~”

Lý Khắc Gia mồm miệng hạng nhất hệ tân văn mặt mày hớn hở, khí vũ hiên ngang đi lên trước, một tay ôm bó hoa hồng đỏ, tay kia giơ cao tấm bảng gỗ: “Uyển như thanh dương, niểu niểu chi yên.”, trong đó hai chữ Niểu Niểu được phun màu hồng, những chữ khác đều màu đen.

Bốn người đằng sau cậu đồng loạt giơ hai tấm biển gỗ:

“Ngoài đồng cỏ mọc lan ra/Mịt mù sương khói đậm đà rới rơi/Đẹp thay bỗng có một người/Mắt trong mày đẹp, xinh tươi dịu dàng.”

Lôi Chân cười ngật ngưỡng: “Niểu Niểu, cảm giác thế nào?”

“Bình tĩnh, bình tĩnh.”

“Phụt —–“ Lôi Chân nói: “Nô gia tôi không bình tĩnh được a…”

“Lôi Niểu Niểu, mình thích cậu! Cậu có nghe thấy tiếng lòng mình không?”

Lý Khắc Gia thâm tình nhìn lên trên, cậu si ngốc nhìn Lôi Niểu Niểu đang đứng ở tầng hai.

Lý Thiên Mặc ở gần đó hừ một tiếng: “Không nghe thấy!”

Lúc này có hai người đứng ra ngoài hàng, mở tấm hoành phi trong tay: “Lôi Niểu Niểu, gia coi trọng nàng, hãy đi theo gia. Chờ gia chuộc chân, về nhà làm ấm giường, nấu cơm, giặt quần áo, sinh con cho nàng…”

“Ha ha ha ——-“ Cả ký túc cười vỡ bụng!

“Tôi nhổ vào, không biết xấu hổ!” Lý Thiên Mặc ném xe đạp qua, nắm đấm lao tới! Ai cần cậu làm ấm giường, sinh con, nấu cơm? Đó là vợ của ông đây!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK