Lăng Vi hoàn toàn say mê, chồng, sao anh lại tốt như vậy…. Nụ hôn của anh quá mê người, làm cho cô chìm đắm thật lâu.
Thật là muốn hôn như vậy cả đời không buông ra nữa. Diệp Đình một tay nắm cằm, một tay ôm lấy sau ót cô, giống như sợ cô chạy vậy.
Lăng Vi lại muốn cười…. anh đây là nhớ cô đến cỡ nào…
Bên cạnh…. mấy chục người của Diệp Đình… đều len lén nhìn hai người bọn họ mà “mặt không cảm giác”
Diệp Đình chẳng thèm quan tâm, trực tiếp hôn cô đến trời đất tối sầm…: “ Vợ, anh rất nhớ em, quá nhớ, quá nhớ rồi.” Nhớ đến ngày đêm không ngủ, nhớ đến không thể khống chế được mình chạy hơn một ngàn km đến tìm em.
Có một mỹ nhân, vừa thấy đã không quên được. Một ngày không thấy em, liền nhớ nhung đến điên dại.
Bây giờ anh chính là đang trong trạng thái này.
Một ngày không thấy như cách ba thu. Lúc này mới vài ngày không thấy nhưng anh lại cảm giác như đã cách mấy thế kỷ vậy!
Cuộc sống không có cô bên cạnh… thật sự là… quá khó khăn!
“Ừ…” Lăng Vi bị anh hôn đến thở không ra hơi.
Doy965 nhiên Diệp Đình nói: “Đừng….”
Lăng Vi hất càm hỏi anh: “Sao vậy?” Ánh mắt mông lung men say của cô nhìn anh chằm chằm, cô liếm liếm đôi môi bị anh hôn đến sưng lên.
Anh nhìn cô chằm chằm, nhìn mỗi động tác nhỏ của cô, biểu tình trên mặt Diệp Đình cứng đờ, anh kề sát lỗ tai cô nói: “Hẳn là em có thể cảm giác được.”
Nháy mắt Lăng Vi cứng đờ… mình choáng váng sao! Đại lão công nhà cô…. lại….
Xấu xa! Không phải chỉ mới hôn sao!
Lăng Vi bó tay… chung quanh còn rất nhiều người đứng đâu… cũng không thể để những người này vây xem chồng cô kích động.
Lăng Vi nghiêng đầu nói với Kiệt Sâm: “Cậu đưa Trương lão tiên sinh đến chỗ của Quân Dương trước, tôi còn có chuyện muốn nói với tiên sinh.”
“Dạ, phu nhân.” Kiệt Sâm trả lời, cung kính mời Trương lão tiên sinh và Hàn ba lên xe của anh. Đoàn xe chậm rãi lái đi. Diệp Đình từ từ bình phục lại.
Lúc này, một chiếc xe phòng lái đến bên cạnh diệp Đình và Lăng Vi, Diệp Đình ôm Lăng Vi lên, anh nhẹ hôn lên môi cô. Lăng Vi cui vẻ hỏi anh: “Sao lại chạy xe phòng đến, thật là phiền toái.”
Diệp Đình hôn chóp mũi của cô: “Bây giờ tình huống của em rất đặc thù, cố gắng ít ngồi phi cơ lại. Không tốt với Đại Bảo, Nhị Bảo của chúng ra.”
Lăng Vi giơ tay lên đánh lên trán anh: “Anh còn biết không tốt với Đại Bảo, Nhị Bảo của chúng ta? Anh biết không tốt với bọn nó anh còn dám có phản ứng?”
Diệp Đình cong môi nở nụ cười, ôm cô đến ghế dựa trong xe phòng. Anh lại gần hôn cô, vừa hôn vừa nói: “Có phản ứng với vợ của mình không mất mặt. Đó chỉ là hiện tượng bình thường, nói rõ anh yêu em rất nhiều. Vừa đụng đến em anh liền có phản ứng. Em nên vui mừng đi chứ.”
Trong lòng Lăng Vi ngọt như được thoa mật vậy. Ngay cả dáng vẻ bật cười cũng giống như chấm đường vậy. Bên trong ánh mắt tràn đầy ôn nhu.
Diệp Đình hít một hơi: “Thật là không chịu nổi cái biểu tình này của em.”
Nháy mắt Lăng Vi cảm giác được, anh….. lại kích động.
Bây giờ Diệc Đình cũng không dám động cô, trong lòng có khổ không thể nói. Lăng Vi cười to: “Ha ha, đáng đời! Tự mình trồng đau khổ thì tự mình ăn.”
Diệp Đình mỉm môi cười: “Cũng có thể để em ăn giúp anh.”
Lăng Vi tát nhẹ lên mặt anh: “Nghĩ thật đẹp!”
Anh dùng râu chà xát mặt cô: “Vợ, để cho anh đẹp một chút thôi.” Anh ôm cô đến phòng tắm.