Vinh Phỉ nhấn chuông trên bàn.
Rất nhanh, Quý Túc cung kính đi vào: “Tứ gia —”
Vinh Phỉ gật đầu: “Làm chút đồ ăn cho cô ta.”
“Dạ!”
Quý Túc đi ra ngoài, ra lệnh cho phòng bếp chuẩn bị cơm, sau đó canh giữ ngoài cửa, không có đi vào lại.
Vinh Phỉ cứ như vậy liếc mắt nhìn cô, cô vẫn luôn khóc.
Đột nhiên Vinh Phỉ hỏi cô: “Cô tên gì?”
Cô cứng người lại: “Cái gì?” Cô đâu có nói sao? Cô nói hồi nào?
Vinh Phỉ nhìn cô chăm chú hỏi: “Tên của cô gọi là gì?”
“…” Cô im lặng, suy nghĩ một chút… rồi nói: “Tôi là Angle.”
Vinh Phỉ nhíu mày: “Không phải cái này, “thiên sứ Angle” là ngoại hiệu người khác gọi cô, tên vốn có của cô là gì?”
Cô chớp mắt.
Ánh mắt chớp chớp, dụ dỗ nhìn anh.
Vinh Phỉ nhìn cô chằm chằm, chỉ thấy cô nhíu mày thật chặc, lại thả lỏng… dáng vẻ giống như giãy dụa rất lâu: “Tôi là Yên La.”
“…” Trong lòng Vinh Phỉ đã ói đến sắp chết rồi… mẹ nó… bịa ra tên cũng không chịu bịa tốt một chút, sao lại nghe giống như loại đàn bà kỹ viện ở thời kỳ cổ đại vậy chứ.
Cô thấy vẻ mặt anh tràn đầy chê bai, trong bụng cười thầm, cô cũng biết cái tên biến thái chết tiệt này sẽ không thích tên đó, hừ—-
Vinh Phỉ nhìn cô chằm chằm, lại họi: “Ai đặt cho cô?”
Cô cắn môi, không chịu nói.
Đột nhiên Vinh Phỉ mói: “Cô có thể không cắn môi mình hay không?”
Biểu tình của anh vô cùng tàn bạo, thật giống như nếu cô lại cắn môi nữa, anh sẽ đánh gãy răng cô!
Cô giả vờ hơi rụt vai một chút, lại trấn định lại, ánh mắt kiên nghị nhìn anh, thật giống như muốn nói: “Tôi muốn làm gì thì làm đó, cần gì anh tới nhiều chuyện?”
Rốt cuộc Vinh Phỉ cũng bình tĩnh lại. quét nhìn cô gái nhỏ này từ trên xuống dưới, thật đúng là một cô gái thông minh….
Cô là thật thông minh, hoàn toàn có thể nắm cucu5 diện trong tay, vừa yếu thế, vừa không bị lừa. Nếu như giả vờ quá mức, sẽ làm cho người ta nổi lên lòng nghi ngờ, quá mạnh mẽ lại sẽ làm anh tức giận. Cô nắm giữ được cái độ lửa này… thật đúng là vừa đúng lúc!
Vinh Phỉ cười lạnh một tiếng, ánh mắt vẫn quan sát cô từ trên xuống dưới.
Cô vẫn thản nhiên đứng. Hai người không ai nói câu nào, vẫn giữ nguyên tư thế đối lập này.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, chắc là người đưa cơm.
Đột nhiên Vinh Phỉ đứng lên, đi nhanh đến bên cạnh cô, ánh mắt anh thâm trầm, kéo bộ đồ bó sát của cô lại, mặc dù bị anh xé ra, nhưng dù gì cũng có thể che một chút cảnh xuân.
Đột nhiên ánh mắt cô híp, lúc Vinh Phỉ ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt cô, cô lập tức hạ thấp tư thế, đôi mắt đẹp yêu kiều nhìn anh, môi nhỏ khẽ chu, không ngừng nuốt nước miếng, thật giống như đã đói bụng lắm vậy.
“Cộc…côc…cộc.” Có người bưng cơm đi vào, Vinh Phỉ hất cằm lên nhìn về phía cái bàn.
Người nọ liền để mâm lên bàn, cung kính lui ra ngoài.
Vinh Phỉ liếc nhìn thức ăn trên bàn, lại nghiêng đầu nhìn hai cánh tay bị trói của cô.
“Muốn tôi đút cô?”
Cô quật cường không lên tiếng đáp lại.
Vinh Phỉ cười nhạo một tiếng: “Cô có phải là hàng giả hay không? Sát thủ quốc tế Angle cũng không có yếu ớt như cô vậy.”
Biểu tình của anh vô cùng khinh thường, trong ánh mắt thêm một chút miệt thị. Cô trơ tráo liếc mắt nhìn anh: “Phụ nữ mà… cũng có rất nhiều mặt, nhất là phụ nữ có loại thân phận này như tôi, không có vài tuyệt kỹ, sao dám làm sát thủ quốc tế.”
Rốt cuộc Vinh Phỉ cũng bật cười, sâu xa nhìn ánh mắt của cô chằm chằm: “Còn là sát thủ đứng đầu.”