Đầu bếp nữa muốn cười mà còn phải nhịn, thật ngây thơ… hai người này cãi nhau nhanh, hòa hợp cũng nhanh, thật là yêu nhau cuồng nhiệt, chiến tranh một hồ cũng qua, hiểu lầm còn chưa cởi bỏ liền ngọt ngào, quả nhiên vợ chồng không có thù qua đêm…
Hai người ăn xong dùng trà, đánh cờ 30ph.
Lăng Vi đi một nước cờ nhìn Diệp Đình nói: “Sau này không cần cố ý mua dưa hấu.”
Diệp Đình vừa muốn đi bước tiếp theo đột nhiên dưng lại, từ từ ngước lên nhìn cô: “Xảy ra chuyện gì, ăn chán rồi hả?”
“Không phải…” Lăng Vi cắn môi nhẹ giọng nói: “Qủa gì em cũng thích ăn, chỉ cần không phải là quả gì quá quý gì thì em đều thích.”
Diệp Đình đặt quần cờ xuống, uống một ngụm trà: “Không cần lo lắng chuyện tiền bạc, nuôi em anh vẫn nuôi nổi.”
“…” Lăng Vi chẳng biết nói tiếp thế nào.
Diệp Đình nói: “Em nên tiêu thì tiêu, em không tiêu anh phải tiêu cho người đàn bà khác, em muốn anh tiêu tiền cho người đàn bà khác sao?”
Lăng Vi trừng trắng mắt: “Nói hươu nói vượn.”
Diệp Đình nhếch môi cười cười: “Không muốn anh tiêu tiền cho người khác thì em ra sức gây họa đi, tiền đàn ông mới cháy nhanh Diệp Đìnhuocj, sau này tiền của anh đều giao cho em quản lý, đỡ anh không quản được mình.”
…
Lăng Vi thật muốn đeo bông hoa lên đầu anh.
Đánh cờ xong, cơm cũng tiêu hóa không ít rồi, Diệp Đình liền giao hết chi phiếu lưu động và mật khẩu cho cô, Lăng Vi cầm mà cảm thấy bỏng tay… chi phiếu chẳng biết bao nhiêu số 0, cô dám cầm sao?
Nghĩ nghĩ, Lăng Vi đẩy trở về, liếc mắt nhìn anh: “Cái đó… em không biết quản lý tài sản, cũng không quản được đồ của anh.”
Diệp Đình nhìn cô, gật đầu: “Cũng được.” anh cất chie phiếu, ôn hòa nói: “Nhà chúng ta phân công, sau này anh phụ trách quản lý tài sản kiếm tiền, em phụ trách mua sắm tiêu tiền.”
………
Lăng Vi rất muốn khóc.
Ông xã tốt như vậy làm sao mà cô lừa được tới tay vậy?
Diệp Đình giơ tay nhéo má cô.
Sau đó kéo cô đi tới căn phòng mỗi ngày anh phải chiến đấu hăng hai 30ph.
Phòng này cực kì lớn, bên trong gọn gàng ngăn nắp, đủ dụng cụ tập luyện.
Có máy chạy bộ, có tạ…
Lăng Vi nhìn thấy mấy thứ này liền cảm thấy chân nặng đầu đau…
Hiện tại bảo cô chạy bộ… chạy xong không phải sẽ mỏi chân mấy ngày sao?
Cô ngẩng đầu, như lấy lòng Diệp Đình, nhếch miệng cười: “Đột nhiên em không muốn giận dỗi nữa, cũng không muốn phát tiết nữa, anh tự mình phát tiết đi, không cần để ý đến em.”
Diệp Đình nắm cổ tay cô: “Vậy thì sao được, có chuyện gì thì phải nói, còn nói cho rõ nữa, nếu không giữa vợ chồng lại có ngăn cách. Hơn nữa những hiểu lầm này, dễ dàng phát sinh kẽ hở, anh thì không muốn như vậy… nên phát tiết thì vẫn phải phát tiết một phen.”
Nói xong liền cởi giày cô ra, sau đó đứng lên đưa cho cô trang bị đấm bốc: “Tới đây, muốn phát tiết thì đánh vào nó.” Anh chỉ chỉ mặt mình.
“…” Lăng Vi cũng bó tay: “Được rồi, anh đã muốn như vậy thì người làm vợ như em phải chấp nhận thôi.”
“Đến đây đi, anh thỏa mãn em, anh cần lực thật mạnh vào.”
“Phut…” ba câu mà hai câu không thối tha thì không phải là Diệp Đình…
Lăng Vi vung tay về phía mặt anh: “…” anh dùng tay chặn lại.
“Này, sao anh còn chắn chứ?”
Diệp Đình mỉm cười: “Anh chưa nói là không che mà, anh bảo em đánh mặt thôi nhưng đánh không được thì không thể trách anh.
“…” Lăng Vi tức giận cắn răng, cô đánh trúng được mới là lạ.