Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lôi Thiếu Triệt dùng sức lay người Kỷ Nhu, Kỷ Nhu vừa nghe thấy tiếng Lôi Thiếu Triệt, lập tức nhíu mày, cố mở to mắt, nhưng không mở ra được.
Lôi Thiếu Triệt đưa tay, mở mí mắt giúp bà, Kỷ Nhu thấy ông, muốn đưa tay vuốt ve khuôn mặt ông… nhưng, không có sức…
Lôi Thiếu Triệt nắm chặt tay bà, đặt lên má mình, nhưng ông chợt nghĩ đến, mình đã thay đổi ngoại hình, ông bèn xé mặt nạ da người ra…
“Thiếu Triệt, anh vẫn anh tuấn như thế…” Kỷ Nhu cười yếu ớt, nước mắt lại không ngừng rơi xuống.
Bà khó khăn đưa tay lôi dây chuyền đeo trên cổ ra: “Nhìn con của chúng ta đi…”
Lôi Thiếu Triệt sững người, lập tức mở dây chuyền ra, tấm hình chính diện là một cô gái xinh đẹp, mặt sau là một chàng trai anh tuấn!
Kỷ Nhu chảy nước mắt, khó khăn nói: “Năm đó, em cho rằng anh chết rồi. Em liền huy động tế bào t*ng trùng của anh, kết hợp với tế bào trứng của em, dùng ống nghiệm thí nghiệm thành công… Em mang thai Lôi Tuấn…”
Bà chỉ chàng trai, rồi chỉ sang cô gái: “Hai năm sau, em lại thí nghiệm thành công. Nhưng cơ thể của em rất yếu, không thể mang thai nữa, trợ lý của em là Bách Lý Phong thay em mang thai con gái của chúng ta, cô bé tên Lôi Đình…”
Kỷ Nhu vuốt ve mặt ông, nói: “Chẳng phải anh thích cô gái tha thướt như tiên, xinh đẹp tựa ngọc sao? Em bèn đặt tên là Đình… Em không phải một người phụ nữ tốt… Sau này anh hãy tìm một người xinh đẹp như tiên…”
Lôi Thiếu Triệt lòng đau như dao cắt: “Em đừng nói nữa, anh mang em ra ngoài!”
Kỷ Nhu lắc đầu: “Em không ra được… Tình hình của em thế nào em rất rõ… Bách Lý Phong đẹp như vậy… Em ấy và em bị tên Paul nhốt ròng rã 20 năm… em có lỗi với em ấy…”
Lôi Thiếu Triệt cảm thấy toàn thân như bị lửa thiêu đốt! Đau! Ông quá đau! Người ông ngày ngày nhớ nhung… đang ở ngay trước mắt, hai mươi mấy năm, không ngày nào không nghĩ đến bà, lại tàn nhẫn chỉ để bọn họ gặp mặt một lần rồi muốn âm dương cách biệt?
Lôi Thiếu Triệt nói: “Anh và em sẽ ở bên nhau, em hãy chờ anh. Anh làm xong nhiệm vụ lần này, anh sẽ về với em. Tiểu Nhu, là anh có lỗi với em. Anh có lỗi với em…”
Lôi Thiếu Triệt cõng Kỷ Nhu trên lưng, ông tiếp tục bịt lỗ khí độc. Ông trời đã đưa bà đến bên cạnh ông, thì ông nhất định phải ở bên bà, dù bà chết rồi, vậy ông sẽ đi theo bà, hai mươi mấy năm cô phụ… sứ mạng của ông cũng sắp xong rồi!
Ông chỉ cần nổ lỗ khí độc, giúp các anh em tiêu diệt ‘Đế quốc Bóng Đêm’, bắt giữ King Lear, ông chết thì có sao?
Lôi Thiếu Triệt cõng bà khó khăn chạy về phía trước, mắt cá chân của ông bị thương, nhưng ý chí của ông không ngã!
Với sự hiểu biết của ông về Lý Vân Hào, ông biết những lỗ khí độc này, nhất định sẽ được đặt ở giữa.
Mà vị trí hiện tại của ông, là ở chính giữa! Ông không khó tìm ra những lỗ khí độc này. Huống chi, chân ông đang chảy máu, ông không cần làm ký hiệu đặc thì gì, chỉ cần thế vết máu đã nói lên ông từng đi qua căn phòng này.
Cuối cùng —— ông cũng đã thấy! Ông thấy trên vách tường cạnh cửa có một cái lỗ tròn to bằng nắm tay!
Ông đặt Kỷ Nhu xuống, lấy một viên bom vi hình đặt bên trong lỗ, rồi cởi áo khoác đuôi tôm, xé một đoạn vải, chặn lỗ tròn.
Chặn xong lỗ thủng này, ông lập tức cõng Kỷ Nhu đi tiếp, quả nhiên chưa đi được mấy căn phòng, ông đã phát hiện lỗ thủng tương tự, ông lại đặt bom vi hình vào trong lỗ, rồi xé vải nhét vào.
Lần này, ông không cõng Kỷ Nhu đi tìm lỗ khí tiếp nữa. Hiện giờ thời gian của ông rất quý giá!
Một mình ông lê đôi chân đầy máu tươi, tiếp tục đi về hướng khác.
Trong nháy mắt, ông đã tìm được bốn lỗ thủng!
Khi ông chặn xong cái lỗ thứ tư, nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng ầm ĩ, hình như có rất nhiều người vọt vào ‘tổ ong lớn’!
Mà lúc này, khí độc… đã bắt đầu tràn ra! Lôi Thiếu Triệt nín thở, đặt bom, nhanh chóng xé áo sơ mi bít lỗ.
“Chú ———-“ Diệp Đình và Lăng Vi nhìn thấy Lôi Thiếu Triệt!
Lôi Thiếu Triệt kinh ngạc, ông lập tức đưa tay ra hiệu bọn họ đừng tới đây, vội bịt mũi ——