Mục lục
Yêu Sâu Nặng Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa 

Tôi quên toàn thế giới, cũng sẽ không quên ông…

Lôi Thiếu Dục xúc động sâu đậm, ông nâng mặt, nhìn kỹ bà, khuôn mặt như họa, tuy vết nhăn khóe mắt trải qua năm thàng mài mòn, nhưng bà vẫn rất đẹp. So với trước kia càng trầm tĩnh, chẳng qua vẻ bi thương trong mắt làm thế nào cũng không che giấu được.

Lúc này, bà nhìn ông cười, cười thật ngọt ngào. Bà giơ tay vuốt mặt ông, nói: “Tôi từng xem hình ông lúc còn trẻ, đúng là một mỹ nam, bây giờ cũng không thay đổi gì. Càng thành thục hơn, còn có mị lực nữa.”

Mặt Lôi Thiếu Dục hiển nhiên đỏ lên, ông xoa gò má bà, thanh âm trầm thấp vang lên bên tai bà: “Bà cũng rất đẹp…”

Tay Diệp Khanh vuốt hai gò má ông, đột nhiên cắn môi, thấp giọng hỏi ông: “Tôi… có thể hôn ông không?”

Lôi Thiếu Dục rõ ràng cảm giác được xe chậm lại, sau đó, tài xe dừng xe bên đường. Sau đó, tài xế mở cửa ra, xuống xe.

Đường này rất ít người, tài xế cố ý chạy đường này. Vì Lôi soái của bọn họ không thể nào dẫn người đàn bà này về căn cứ, nên… Khụ —— tài xế xoay người, từ từ đi về sau. Anh ta đưa lưng về phía xe, không nhìn thấy gì.

Lôi Thiếu Dục đột nhiên cười lên: “Lúc ấy khi bà quấn tôi, sao không trưng cầu ý kiến tôi như bây giờ?”

Diệp Khanh nói: “Khi đó tôi trẻ tuổi xinh đẹp, có học thức có can đảm. Bây giờ tôi già rồi, đương nhiên không có phần tự tin kia.”

Lôi Thiếu Dục mút môi bà. Diệp Khanh nghiêng đầu cười, bà từ từ nhắm mắt, run rẩy kề sát ông. Ông tiến lên đón lấy môi bà, trong nháy mắt cùng bà dán sát nhau, bà muốn hôn ông một chút liền tách ra, nhưng… không thể. Bà vẫn hôn ông như một cô gái, cánh tay bà quấn chặt cổ ông, dùng hết toàn bộ sức lực hôn ông, đau khổ trong hai mươi mấy năm chia lìa, toàn bộ đều hóa thành nụ hôn này, nhưng nỗi đau kia, nhớ nhung kia sao có thể giải thích hết…

Diệp Khanh khóc thút thít… Cũng không biết sao bà có nhiều nước mắt như vậy… tựa như không giữ được. Thời gian bà ở chung với ông lâu thế cũng không quên một chuyện nào.

Lôi Thiếu Dục cầm khăn giấy, nhẹ nhàng lau cho bà. Diệp Khanh cũng tự cầm giấy lau nước mắt, bà hỏi ông: “Ông có thể dẫn tôi theo không? Tôi muốn sống chung với ông…”

Bà lặng lẽ bổ sung thêm một câu trong lòng: “Thật vất vả gặp mặt được, ông nhẫn tâm cách xa tôi lần nữa sao?”

Ông vẫn nhìn chằm chằm vào mắt bà, nhưng, lúc này bà không nhìn ông. Bà rũ mắt tiệp, rất sợ ông nói “Không”…

Hồi lâu, ông “ừ” một tiếng. Tim Diệp Khanh nhảy dựng lên! Giống như đánh trống! Bà ngước mắt nhìn ông chăm chú!

Ông đáp ứng… muốn dẫn bà đi cùng?

Ông nâng mặt bà, cắn môi bà, dùng sức hôn bà: “Tôi không biết bà còn sống… Nhiều năm qua, tôi tìm sở nghiên cứu y học toàn thế giới… Tôi lại sợ tôi sẽ hi sinh bất cứ lúc nào, rất mâu thuẫn…” Diệp Khanh che miệng ông: “Tôi biết, tôi rất thỏa mãn. Tôi biết tôi luôn ở trong lòng ông. Ông cũng luôn ở trong lòng tôi, chúng ta chưa từng chia xa.”

Lôi Thiếu Dục nắm tay bà, đặt bên mép, nhẹ nhàng hôn: “Đúng, chúng ta chưa từng chia xa.”

Lôi Thiếu Dục gọi cho tài xế, bảo anh ta trở lại lái xe. Ông muốn dẫn Diệp Khanh về chỗ ở của ông, sau này, ông và bà sẽ sống cùng nhau, bất kỳ chuyện gì cũng không thể ngăn cản!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK