Lôi Đình nói cái gì đó với anh ta, nhưng anh ta hoàn toàn không nghe được, trong lỗ tai chỉ toàn là tiếng “Ù Ù “.
Vụ nổ vừa rồi đã làm anh ta hoàn toàn mất đi thính giác.
“Mau đi đến chỗ đó ——” Trần Tư Uyển hét to với Lôi Đình, bà ấy chỉ về phía căn nhà trống nằm trong đám khói đen cuồn cuộn mù mịt.
Bọn họ xông vào bên trong khói đen, tiếng súng sau lưng cũng nhỏ dần.
Dưới sự tiếp ứng của đội quân ngầm, bọ họ cảm thấy áp lực nhanh chóng giảm đi rất nhiều.
“Chạy mau —— “
Ba người chạy trở về chiếc xe Jeep trong hẻm nhỏ, Lôi Đình nhảy lên ghế lái. Hoa Thiểu Kiền không tranh với cô ấy, cùng ngồi vào phía sau với dì uyển.
Lôi Đình lái xe, tăng tốc độ chạy qua làn đạn!
“Bùm ——” một chiếc xe quân sự bất ngờ lái qua bên cạnh bọn họ, phần tử khủng bố ẩn núp trong góc, ném một quả lựu đạn về phía chiếc xe quân sự kia, mà xui xẻo cho bọn họ, đúng lúc đang chạy qua bên cạnh chiếc xe quân sự.
“Kétttt!” Lôi Đình cua mạnh tay sang bên phải, nhưng vẫn là không tránh thoát… xe của bọn họ bị nổ tung lên cách mặt đất một mét rưỡi ——
Chiếc xe quân sự kia bị lật tung lên, cản không ít lực nổ thay bọn họ.
“Ầm”, chiếc xe Jeep của bọn họ rơi xuống ầm ầm đất.
Ba người trong xe, bị chấn động đến nỗi muốn nôn ra máu.
Đặc biệt là Hoa Thiểu Kiền… Lồng ngực bị chấn động mạnh như muốn vỡ nát.
Lôi Đình không lo được nhiều như vậy, cô ấy cố nhịn đau và cơn buồn nôn chỉ trực dâng lên, đạp mạnh cần ga, nhanh chóng rút lui từ trong mưa bom bão đạn ——
Chạy thẳng từ khu vực chiến sự về chỗ ở của Trần Tư Uyển, một số bộ phận của chiếc xe Jeep đã bị long ra, bị hư hại nặng nề!
Nếu không phải đã cải trang qua, ba người bọn họ đã sớm biến thành cái rổ rồi.
Xuống xe, Lôi Đình giận dữ nói: “Dì Uyển, dì có biết vừa rồi nguy hiểm như thế nào hay không? Bao nhiêu người chĩa súng thẳng vào đầu dì, dì không tránh, vẫn còn tiếp tục chụp ảnh?”
Trần Tư Uyển không để ý tới cô ấy, nhấc chân vào phòng.
Lôi Đình như muốn nổ tung: “Nếu không nhờ cháu và chồng cháu, dì đã sớm biến thành đống thịt băm rồi, dì có biết hay không?”
Trần Tư Uyển cầm lấy hai cái cốc vỡ, rót hai ly nước đục cho bọn họ, đặt ở trên chiếc bàn hỏng: “Không có gì chiêu đãi các cháu, các cháu uống tạm vậy.”
Bà ấy nói xong, thấy Lôi Đình còn đang nhăn mày nhăn mặt, thở phì phò. Bà ấy cười nói: “Không phải đã có các cháu rồi sao? Nếu các Ngươi đi không theo, dì cũng sẽ không có cái gan lớn như vậy.”
Nói xong, còn mỉm cười với Lôi Đình: “Mấy bức ảnh này cực kỳ quan trọng, các cháu đã lập được công lớn rồi!” Bà ấy lại vỗ lên bả vai của Lôi Đình: “Dì biết cháu là tay thiện xạ. Có chàu che chở cho dì, dì không lo lắng gì cả. Cháu xem, không phải cả ba chúng ta đều đã trở về nguyên vẹn rồi sao?”
Lôi Đình thật sự rất muốn tức chết.
Người phụ nữ này! Thật sự không muốn sống nữa!
Nếu bà ấy không phải là bạn tốt của dì Khanh, cô ấy có thể đã quăng quả đấm, đánh cho bà ấy một trận!
“Mau chóng đưa đồ cho chúng cháu, chúng cháu muốn rời khỏi đây ngay lập tức!” Lôi Đình nói với Trần Tư Uyển: “Có phải dì Khanh đã để lại vật dì đặc biệt ở chỗ dì hay không?”
Trần Tư Uyển suy nghĩ, hơi không xác định nói: “Dì không nhớ lắm… dì và a Khanh là bạn rất thân, cô ấy đã đưa cho dì rất nhiều thứ… sao dì biết các cháu muốn tìm cái gì?”
Lôi Đình nhíu mày lại, lấy một tờ giấy từ trong túi ra: “Dì nhìn xem, câu thơ này…” Cô ấy giao tờ giấy cho Trần Tư Uyển, câu thơ trong giấy là chị dâu viết, cố tình bảo cô mang đến cho dì Uyển xem.
Chị dâu nói: Không cầm câu thơ này theo, tương đương với đi uổng công.
Nhìn biểu tình thay đổi liên tục của Trần Tư Uyển, Lôi Đình biết, bá ấy nhất định đã nhớ ra cái gì đó.
Quả nhiên, Trần Tư Uyển cau mày nói: “Điệp luyến hoa tùng uyển nhược tiên, nghê thường vũ y vũ phiên thiên? Đúng là… có vật này. Là một bức tranh. Bức tranh này là tặng quà sinh nhật của a Khanh cho dì. Tên bức tranh là Điệp luyến hoa. Nhưng mà…”