Danh dự Vương thị cũng bị liên lụy! Cảnh sát lập tức tham gia, tiến hành điều tra Vương Hân Bình! Trước đó, Diệp Đình trợ giúp lấy lại video bị xóa, Vương Hân Bình lấy tội mưu sát bị cảnh sát mang đi!
Trên tòa, Lăng Vi lạnh lẽo nhìn Vương Hân Bình.
Vương Hân Bình liều chết không thừa nhận!
Mặc kệ quan toà hỏi như thế nào, bà ta kiên quyết phủ nhận lúc ấy đã hãm hại Lăng Phong cùng Trầm Minh Nhược!
Nhưng chứng cớ đã có, đều bị mang lên mặt bàn, ngay cả lúc ấy mấy người ra tay cũng đều thừa nhận mình bị Vương Hân Bình thu mua. Khí thế của Vương Hân Bình một kế tiếp bại lui, cuối cùng, bị cường thế áp đảo! Bà ta ngay cả đứng cũng đứng không vững, ngây người ngồi trên ghế.
Quan toà “cạch” một tiếng gõ xuống, tuyên bố: “Bồi thẩm đoàn quyết định, năm 20xx, Vương Hân Bình mưu sát Lăng Phong, Trầm Minh Trà, tội danh thành lập! Phán xử tù chung thân!”
Nước mắt Lăng Vi lập tức rơi xuống!
Như nước lũ…
Không dừng lại được!
Ủy khuất mười mấy năm, lập tức phát tiết ra.
Diệp Đình đưa tay ôm cô, Lăng Vi từ từ nhắm hai mắt, nằm trong lòng anh. Trong lòng ủy khuất như nước lũ trào lên.
Cô nhớ trước đây ba mẹ dẫn cô đi công viên chơi, mua đồ ăn cho cô, mua đồ chơi cho cô, cô như công chúa được ba mẹ nâng niu trong lòng bàn. Ngay cả đồ trang sức đồ chơi trong nhà cũng đủ chất thành một tòa thành nho nhỏ.
Mười tuổi! Lúc cô mười tuổi, tất cả đều sụp đổ!
Ba mẹ qua đời, gia sản bị đoạt!
Ngay cả nơi cuối cùng đặt chân cũng bị Vương Hân Bình đoạt đi.
Cô hai bàn tay trắng!
Mười hai năm, trái tim cô nhỏ máu! Không ai biết được bao nhiêu năm qua cô trải qua như thế nào? Cô ngày ngày mang theo đau đớn, đêm đêm gian nan! Mười tuổi đã thành cô nhi, ai có thể biết hết gian khổ trong đó đây?
Mười bốn tuổi bắt đầu, phải tự kiếm tiền nuôi sống chính mình. Mười tám tuổi, bán bản quyền trả nợ thay chú!
Cô nâng tay lau nước mắt, nước mắt lại càng chảy xuống không ngừng.
Mỗi người đều nói cô là cô gái mạnh mẽ!
Cô không mạnh mẽ có thể sống đến bây giờ không? Cô không mạnh mẽ, có thể cứu được chú, đoàn viên với chú mình không?
Cô không mạnh mẽ, có thể có được thành tựu như hiện tại không?
Cô lau nước mắt, đau lòng khó chịu! Tột đỉnh…
Người khác ngủ, cô làm việc!
Người khác hát K, cô học tập!
Người khác chơi trò chơi, cô nghiên cứu động cơ.
Tất cả tất cả chuyện này, cô ôm nỗi hận nhịn xuống! Cuối cùng hôm nay!
Giây phút này ——
Cô cũng đem kẻ thù hại chết cha mẹ mình ra trước công lý!
Cô thống khoái! Nhưng cũng đau khổ! Bắt được kẻ xấu rồi, ba mẹ cô cũng không thể trở về!
Nước mắt Lăng Vi điên cuồng rơi xuống, không ngừng lại được, cô đưa tay không ngừng lau. Nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống.
Diệp Đình ôm chặt cô, một bàn tay xoa đầu cô, một bàn tay vỗ về sau lưng cô: “Đừng sợ, em còn có anh mà.”
Lăng Vi càng khóc lớn hơn, đưa tay ôm cổ anh: “Diệp Đình…”
Diệp Đình hôn lên vành tai cô: “Tin tưởng anh, mọi chuyện rồi cũng sẽ tốt thôi.”
Lăng Vi ôm cổ anh, khóc như một đứa trẻ. Anh không nói đừng khóc, anh nói: Đừng sợ… Em còn có anh…
“Hu hu…” Đúng vậy! Đều là vì có anh!
Không có anh, cô không tìm được chứng cứ ba mẹ bị hại!
Không có anh, cô còn đang bị Chu Vân, Vương Hân Bình bắt nạt!
Diệp Đình vỗ về cô, một lần lại một lần nói: “Tin anh, mọi chuyện rồi cũng sẽ tốt thôi.” Ngữ điệu của anh tràn đầy đau lòng.
“Diệp Đình…” Tim đau quá!
Diệp Đình nhận khăn tay từ Lôi Tuấn, lau nước mắt cho cô. Hạ Tiểu Hi khóc nước mắt tèm lem! Cô rất muốn ôm Lăng Vi một cái, tim cô thật sự đau quá đau quá! Lăng Vi trải qua như thế nào, cô hiểu hơn tất cả mọi người!