Diệp Đình vô cùng thâm trầm tự hỏi, đôi mắt đen của anh chậm rãi nâng lên, vô cùng thâm trầm nhìn cô chăm chú nói: “Những người góp vốn kia sao có thể chỉ muốn giết ông ta chứ, anh đoán có lẽ những người đó sẽ muốn giết chết cả nhà ông ta.”
Lăng vi cắn răng nói: “Đáng đời!” Ba mẹ cô xảy ra chuyện, nhất định là có phần của lão gia này nữa! Cả nhà Vương Vinh Diệu đều không có ai là người tốt!
Diệp Đình lại nói:“Đừng nóng nảy, chúng ta giữ lại những tài liệu này trước. Anh có ý tưởng càng hay hơn nữa…”
Lăng Vi cắn cắn đôi môi nhỏ, trên mặt tràn đầy vẻ cầu xin: “Còn có ý nghĩ gì tốt hơn nữa, anh nói cho em nghe với…”
Cô cố ý nũng nịu, ánh mắt Diệp Đình lại thâm trầm hơn. Anh nói: “Em chờ xem, tác dụng của con chip này còn lớn hơn bây giờ nữa!”
Lăng Vi có tinh thần hơn, cô không hỏi nữa, chỉ ngồi trên đùi anh kiên nhẫn chờ.
Diệp Đình nắm càm hôn tới hôn lui đôi môi của cô. Lăng Vi hơi mệt nhọc muốn vùi vào trong ngực anh mà ngủ, nhưng mà…. bây giờ cô mập hơn rất nhiều, cô uốn éo người lầm bầm hỏi anh: “Bây giờ em rất là nặng, hay là anh đừng ôm em nữa, em cũng đã sắp ngồi đến chân anh tê rần rồi. Hay là em đi đến ghế sa lon ngủ đi?”
Diệp Đình không buông tay: “Không có gì, anh ôm em ngủ.” Anh nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô. Khuôn mặt nhỏ nanh và tay của Lăng Vi hoàn toàn dán vào ngực anh, chỉ chốc lát sau cô đã ngủ say.
Lúc tỉnh, bên tai truyền đến âm thanh “Đinh —”, nói rõ trong máy tính lại có văn kiện truyền tới!
Diệp Đình kéo con chuột mở văn kiện đó ra. Lăng Vi mở mắt nhìn: “Trời ạ! Cái con chip này… bị một thiết kế sư mang về nhà?”
Bên trong văn kiện này, tất cả đều là bản vẽ thiết kế… số lượng lớn bản vẽ thiết kế! Trời của tôi ơi!
Đây chính là tính mạng của một thiết kế sư!
Lăng Vi hưng phấn nhảy dưng lên, cô cướp lấy con chuột trong tay Diệp Đình mở các văn kiện ra, quét nhìn hết tất cả bên trong văn kiện!
“Chồng, phát tài!” Lăng Vi kêu to: “Oa oa — Đây đều là bí mật thương nghiệp!”
Đôi mắt Lăng Vi lóe sáng như sao!
Thiết kế sư này nhất định phải là lớn tuổi vô cùng, nhất định phải rất có kinh nghiệm.
Bên trong những văn kiện này, hệ thống đặc biệt, ghi chép rõ ràng tất cả phương án thiết kế và ý tưởng thiết kế của một thiết kế sư.
Lăn Vi lật từng cái từng cái văn bản, trong đầu giống như bị điện giật vậy, các loại ý nghĩ hiếm lạ cổ quái bay loạn bên trong.
Diệp Đình nói: “Chủ nhân của văn kiện này… nhất định là kim bài thiết kế sư – Sở Hưng Văn của Hào Duệ Khí Xa.”
Lăng Vi bĩu môi:“Anh chính là bác của Sở Minh Y sao?” Nháy mắt liền chán ghét, không có nguyên nhân!
Danh tiếng của Sở Hưng Văn vô cùng lớn, ở trong nước, ngoài nước, thậm chí là trên quốc tế đều có rất nhiều công ty chế tạo xe hơi muốn đào ông đi.
Mọi người đều biết chuyện ông là bác của Sở Minh Y này. Sở Minh Y cũng luôn nhắc đến bác trai của cô ta, bởi vì rất có mặt mũi.
“A…” Lăng Vi đối với Sở Minh Y thật là phiền đến không thể phiền hơn nữa, nhắc đến cái tên này cô cũng đã muốn ói!
Bây giờ, có nghĩa là…. tài liệu của bác cô ta, lại trời xui đất khiến đến trên tay của Diệp Đình.
Lăng Vi không thèm để ý nhiều như vậy, dù sao Sở Minh Y đã mất tích, cô ta còn có thể gây nên sóng to gió lớn gì nữa?
Cô nhìn những văn kiện này, lại dần dần xem đến mê mẩn. Diệp Đình đặt máy tính lên sa lon, sau đó đặt cô lên sa lon nằm xuống để có thể thoải mái mà xem.
Sở Hưng Văn này thật là có tài! Lăng Vi nhìn như mê như say, đưa tay nhận lấy ly nước mà Diệp Đình mang tới uống sạch. Lại nghiêng người về phía trước một chút để Diệp Đình nhét gối tựa lưng vào phía sau cô. Sau khi anh nhét gối tựa lưng xong cô liền dựa ra sao thoải mái nằm xem tiếp.
Chỉ chốc lát sau, cô há miệng, ăn miếng bánh ngọt mà Diệp Đình đưa tới.
Chỉ chốc lát sau, cô lại há miệng, ăn trái cây mà anh đưa tới.