Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lăng Vi và Diệp Đình đi vào thư phòng của Lôi Thiếu Tu.
Bài trí trong thư phòng không giống với phong cách của Lôi Thiếu Tu, khắp nơi đều mang vẻ cường tráng và nho nhã. Mặc dù có vẻ như hai từ này không thể nào đặt cạnh nhai được, nhưng mà đúng là căn phòng sách này đem lại cho mọi người thứ cảm giác như thế.
Ví dụ như cái kệ sách kia, nó được làm bằng gỗ sịn, rất lớn, nhìn trông cũng rất mạnh mẽ, thế nhưng cách bài trí sách trên đó lại vô cùng chỉnh tề, nhìn trông giống nhau, từ trên xuống dưới đều có thứ tự rõ ràng, trên giá sách còn đặt một số đồ trang trí đầy vẻ văn nhã, ví dụ là một vài bức thư pháp của Lôi Thiếu Tu như “Nhân hòa”: “Tĩnh nãi minh kỷ”, còn có một ít bút, mực, giấy, nghiên.
Lôi Thiếu Tu mời bọn họ ngồi xuống chiếc ghế gỗ đặt trong góc.
Diệp Đình lấy sợi dây chuyền kia ra, Lôi Thiếu Tu nhận lấy, nhìn trái nhìn phải, sau đó lắc đầu một cái, nói: “Chú chưa từng nhìn thấy sợi dây chuyền này, nhưng mà chú đã từng thấy một sợi dây khác màu đen…”
Hai ngón tay ông miết lên viên đá quý trên sợi dây, nói: “Sợi dây màu đen mà lúc trẻ chú đã từng nhìn thấy kia, là của một người anh em tốt của chú đeo.”
Trong nháy mắt Lăng Vi liền mở to mắt.
Sợi dây màu đen sẫm kia, không phải là sợi của Lý Thiên Mặc đấy chứ?
Lôi Thiếu Tu chưa từng thấy qua sợi dây bảy màu này của Diệp Đình, vậy mà lại nhìn thấy sợi màu đen kia của Lý Thiên Mặc?
Lăng Vi liền nhanh chóng nói: “Chú, chiếc dây chuyền đen sẫm mà chú nói đến kia… là của một người anh em tốt của chú từng đeo sao ạ?”
Lôi Thiếu Tu hơi suy nghĩ một chút, gật đầu chắc chắn: “Không sai, người đó tên là Lý Vân Hào, bọn chú sống cùng với nhau hồi thi hành nhiệm vụ… anh ta còn nói đùa với chú, anh ta nói, vợ anh ta đang mang thai, nếu như sinh con trai liền đặt tên là Lý Thiên Mặc… nếu như sinh con gái thì sẽ đặt la Lý Thiên Thanh. Bởi vì sợi dây chuyền này có màu đen, Mặc và Thanh vừa vặn cũng có thể giải thích cho màu đen, còn Thiên thì lại biểu thị sự rộng lớn, sáng rõ… cho nên, liền đặt tên là Lý Thiên Mặc, Lý Thiên Thanh.”
Lôi Thiếu Tu vừa nói, vừa nhìn về phía Lăng Vi: “Hôm trước cháu nói, người bạn kia của cháu tên là… Lý Thiên Mặc…”
Trái tim trong ngực Lăng Vi liền đập thình thịch thình thịch, tốc độ nhanh đến mức cô cũng không đè ép được nó xuống, thật giống nư sắp sửa nhảy ra khỏi lồng ngực cô vậy.
Lý Thiên Mặc… sẽ không phải là con trai của người tên Lý Vân Hào này chứ? Nếu không tại sao lại cùng tên, nếu không, tại sao Thiên Mặc lại có sợi dây chuyền màu đen đó?
Lăng Vi khẩn trương đến mức lòng bàn tay cũng đầy mồ hôi.
Cô không biết có nên nói ra chuyện này hay không, dù sao đó cũng là bí mật của Lý Thiên Mặc… khi chưa nhận được sự đồng ý của Thiên Ma, cô tuyệt đối sẽ không nói linh tinh.
Lăng Vi chẳng qua cũng chỉ gật nhẹ đầu, cô suy nghĩ một chút, lại hỏi Lôi Thiếu Tu: “Chú, chiến hữu đó của chú đã qua đời rồi sao?”
“Đúng vậy…” Lôi Thiếu Tu lòng đầy tiếc nuối và thương cảm: “Về sau… anh ta hi sinh, vợ anh ta cũng mất tích, lúc đó bọn chú điên cuồng tìm kiếm, nhưng tìm suốt hơn mười năm trời, vậy mà từ đầu tới cuối đều không tìm thấy.”
Lăng Vi gật đầu một cái, hình như Lăng Vi cũng từng nghe Lý Thiên Mặc nói rằng, lúc còn nhỏ cậu ấy cũng không được gọi là Lý Thiên Mặc, cho đến lúc 18 tuổi trước khi lên đại học, mới đổi thành Lý Thiên Mặc