Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lăng Vi vui vẻ đứng lên, kéo lấy tay Lăng Tiêu và tiểu Đông Ni, đi tới cửa.
Lăng Vi đi cởi áo khoác dài giúp Lăng Trí, Lăng Tiêu cũng đi theo cô cùng đưa tay ra. Lăng Trí nhanh chóng cảm giác được ấm áp bao vây lấy mình, cái loại ấm áp đó là sự ấm áp của gia đình đã lâu lắm rồi ông không được cảm nhận… làm ông chợt cảm động đến nỗi ngay cả cử động cũng không thể.
“Chú, bên ngoài lạnh lắm, chú mau qua bên cạnh lò sưởi sưởi ấm đi.” Lăng Vi nhận lấy áo khoác dài của Lăng Trí, đưa cho Lăng Tiêu, tỏ ý bảo anh ta hỗ trợ treo lên.
Lăng Tiêu cầm lấy áo khoác dài, run run tay, treo ở trên kệ áo bên cửa.
Lăng Trí vui vẻ mỉm cười, đôi mắt chứa đựng những thằng trầm của cuộc đời dần tràn đầy ánh sáng. Ông đưa tay ra đặt lên bả vai của Lăng Tiêu, lăng tiêu cúi đầu xuống mỉm cười.
“Chú, chú mau vào bên trong sưởi ấm đi, ngoài cửa lạnh lắm.” Lăng Vi gọi bọn họ đi vào. Lăng Trí gật đầu rồi đi vào trong.
Thật ra thì Diệp Đình có lắp máy điều hòa không khí ở trong phòng, căn phòng không lạnh tý nào, đã là tháng tư rồi, còn lại cái gì nữa? Bọn họ lắp lò sưởi để tạo cảm giác ấm cúng mà thôi. Trái tim của Lăng Trí dần trở nên ấm áp, mọi phiền muộn vừa nãy cũng đều bị ánh lửa này xua tan.
Ông kéo tay Lăng Tiêu và tiểu Đông Ni, mỉm cười đi tới bên cạnh lò sưởi, hỏi Diệp Đình: “Gần đây công việc của cháu thế nào? Đầu mùa xuân, đặc biệt bận bịu phải không?”
Diệp Đình đứng lên, cầm một cái đệm dày, Lăng Trí nhận lấy, cùng ngồi chung ở trên thảm len với bọn họ. Lửa trong lò sưởi rất vượng, bên cạnh còn bày nhiều loại chong chóng gió, đặc biệt có bầu không khí.
Diệp Đình nói: “Đúng là hơi bận rộn. Vì vậy khoảng thời gian này cháu rất ít khi sang đây thăm chú.”
“Ừ, người trẻ tuổi phải lấy sự nghiệp làm trọng! Chú ở đây rất tốt, chỉ là đáng tiếc cho mấy khóm hoa kia…”
Diệp Đình thấy ông có vẻ cực kỳ phiền muộn, anh mỉm cười nói: “Chú, cháu biết chú có tình cảm đặc biệt với những bông hoa kia, nhưng xin chú đừng khổ sở, lần trước vườn hoa xảy ra chuyện, mặc dù chậu hoa bị đánh vỡ nát, nhưng có rất nhiều cây hoa không bị làm sao, cháu đã cho người chăm sóc lại rồi, vẫn còn hơn phân nửa vườn hoa không sao.”
“Thật?” Lăng Trí cực kỳ kinh ngạc, ngày đó đầu ông bị thương rất nghiêm trọng, không chú ý được tình hình trong vườn hoa. Ông nằm viện mất mấy ngày, sau đó cũng chưa trở về qua đó.
Diệp Đình gật đầu nói: “Cháu đã cho người chuyển mấy cây hoa này đến vườn kính trong trang viên rồi, khi nào chú rảnh rỗi có thể đi xem.”
Lăng Trí nhanh chóng đứng lên: “Vậy bây giờ chú đi qua!”
“Chú —— vất vả lắm anh tiểu Tiêu mới tới đây, chú ở cùng với anh ấy trước đi!” Lăng Vi kéo Lăng Trí lại.
Lăng Trí vỗ trán, cười ha ha: “Đúng đúng đúng, nhìn chú này… đúng là lão hồ đồ mà!”
Lăng Vi còn nói: “Bên ngoài lạnh lắm, trưa mai lúc mặt trời lên cao, chú đi qua cũng được.”
“Ừ…” Tâm tình của Lăng Trí nhanh chóng khá hơn rất nhiều.
Diệp Đình pha một bình trà thơm, đưa cho Lăng Trí một ly, Lăng Trí nhận lấy, nhanh chóng cảm thấy nhiệt độ ấm áp từ ly trà truyền tới những ngón tay sần sùi, đã bao nhiêu lâu rồi… ông không được cảm thụ cảm giác ấm áp này?
Lăng Trí thưởng thức ly trà, đèn nén ngọn lửa trong mắt xuống…
Diệp Đình lại châm một ly trà giúp ông, thành khẩn nói: “Chú, bây giờ cháu có một ý nghĩ…”