Bên ngoài có không ít người đều hoảng sợ lùi về phía sau, ngay cả máy bay trực thăng cũng may xa mấy chục mét. Không hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ trở về chỉ có con đường chết, nhưng Diệp Đình đứng ở cửa sổ còn đáng sợ hơn cả thần chết!
Trang viên Lotta bị đốt cháy, nếu Paul – Louis bất hạnh táng thân biển lửa, vậy bọn họ còn có thể tìm được đường sống. Một vài kẻ muốn giữ mạng đã lùi lại, tiếng súng lập tức ngừng hơn phân nửa.
Diệp Đình cả người bừng bừng sát khí, anh lên một chiếc trực thăng, như ma thần chỉ tay về phía trước: “San bằng từng tấc đất gia tộc Louis lên cho tôi!”
Tiếp theo đã thấy có mấy chục kho hàng bên bờ biển: “Rầm rầm rầm rầm” nổ vang ——
Lôi Tuấn đầu óc kêu ong ong: “Anh Đình, anh điên rồi… Sắp xếp lâu như vậy, thời cơ còn chưa đến.” Nhưng Lôi Tuấn biết, là đàn ông, làm sao có thể trơ mắt nhìn người con gái mình yêu thương ngã xuống còn có thể nhịn được?
Diệp Đình đôi mắt lạnh lẽo cho trực thăng lái về phòng bệnh, anh rất nhanh vọt tới bên cạnh Lăng Vi, nhìn ngực cô tràn đầy máu tươi, cô thống khổ co người lại trên đất không ngừng run rẩy.
Diệp Đình quỳ bên cạnh cô, ngón tay run rẩy chạm vào cô, ôm thật chặt.
“Vi…” Giọng anh run run, tay anh che miệng vết thương đang chảy máu của cô, anh sắp điên lên mất!
Vì sao lại như vậy? Vì sao lại như vậy?
Anh thật vất vả… Mới tìm được cô… Thật vất vả trả giá chân tâm, đổi lấy lại là kết quả như vậy sao?
Lăng Vi nằm ở trong lòng, anh, dần dần tỉnh lại, cô hình như nghe thấy tiếng tim anh… tan vỡ.
Đau, như đào tim móc phổi!
Lăng Vi chịu đựng đau đớn, đột nhiên đưa tay lau lau ngực, nhíu mày cười khổ: “Em không sao… Anh đừng lo lắng.” Tiếp theo, cô đưa tay kéo vòng cổ ra: “Anh xem… Là nó thay em cản viên đạn…” Diệp Đình ngưng mắt, nhìn về phía vòng san hô đỏ kia…
Mặt chiếc vòng đã vỡ nát… Viên đạn bắn vào vòng cổ kim cương san hô, lệch đi, viên đạn găm vào vách tường phía sau cô, mà ngực cô chính là vòng cổ cắt qua da nên bị thương! Nhưng xung lượng viên đạn rất lớn, miệng vết thương này cũng không nông. May mà không phải vết thương trí mạng!
Máu trên đỉnh đầu Diệp Đình lập tức quay về toàn thân.
Anh đột nhiên ngã ngồi xuống đất, một tay ôm cô vào ngực, hít thở sâu, Lăng Vi Lăng Vi… Em đúng là không muốn sống nữa, cũng dám nhào tới đỡ đạn cho anh! Nếu không có cái vòng cổ kia, em với anh đã âm dương xa cách, em có biết không?
Lăng Vi cũng đưa tay ôm anh, mặt cô chôn ở ngực anh, nghe thấy tiếng trái tim anh đập thình thịch dồn dập! Hiển nhiên anh vừa rồi đã cực kỳ sợ hãi!
Mồ hôi trên người Lăng Vi đã ướt cả quần áo, ướt cả cánh tay anh. Tuy chiếc vòng cổ kia cản viên đạn lại giúp cô, nhưng lực viên đạn bắn tới vẫn rất lớn! Ngực cô đau vô cùng. Hơn nữa, cánh tay phải trật khớp, chân trái đánh bó thạch cao, quả thực không ai thảm hại hơn cô được nữa. Bao nhiêu cô gái tranh nhau tới sứt đầu mẻ trán muốn được gả vào nhà giàu, không biết, nhà giàu có tốt được hay không?
Diệp Đình ôm chặt cô: “Không có việc gì, đừng sợ. Anh đưa em đi băng bó miệng vết thương.” Tay anh vuốt vuốt tóc cô.
“Ách ——” đau! Cánh tay cô trật khớp, anh dùng sức như vậy, đau đến mức cô run run, mồ hôi trên trán như hạt đậu tí tách rơi xuống.
“Làm sao vậy?” Đèn trong phòng bị bắn vỡ, dưới ánh trăng mờ, anh không phát hiện sự khác thường của cô.
Lăng Vi cắn răng hít sâu, chịu đựng đau đớn, nói: “Cánh tay bị…”
Thanh âm của cô cũng run rẩy, hiển nhiên đau cực kỳ.
Cô nghe thấy tiếng Diệp Đình hít sâu, cô ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt phượng dài nhỏ của anh đằng đằng sát khí, vội vàng nói: “Chồng ơi… Mau giúp em đỡ cánh tay… Rất đau.”