Lăng Vi giẫm lên đôi giày cao gót đi vào phòng khách, bên ngoài, mấy nhà thiết kế bộ phận số 2 đổ mồ hôi.
Hơn nữa, Lusa…
Cô ta run rẩy nhìn những người khác cầu xin giúp đỡ: “Tiểu Cầm, tiểu Cầm… quản lý Lăng sẽ không tức giận chứ?”
Tiểu Cầm là trợ lý cũ của Lăng Vi, ở trong văn phòng có chuyện gì đều tìm Tiểu Cầm…
Trong lòng Tiểu Cầm tức giận, sau đó phát tác nói: “Tôi không phải quản lý làm sao mà biết?”
Lusa bị nói, trước mặt như bao phủ bóng đen…
Dung Cẩm chết tiệt, nói gì không nói lại nói bậy về quản lý Lăng…
Lusa hận không thể tát chết mình, nói bậy người ta còn chưa tính còn để người ta nghe thấy… người này… còn là lãnh đạo trực tiếp của mình… càng đáng sợ hơn là… sếp của mình còn là… tổng giám đốc phu nhân.
“Trời ạ…” Nháy mắt Lusa cảm thấy như ngày tận thế vậy.
…
Trong phòng khách, trợ lý a Lam pha bình trà Ô Long đặt lên bàn trà.
Nhan lão gia bưng chén trà bình phẩm: “Trà này không tệ.”
Lăng Vi mỉm cười nói: “Xe cũng chúng tôi cũng không tệ đâu.”
Nhan lão gia ngước mắt nhìn cô, thầm nghĩ cô gái này thật dám nói ra.
Nhan Mặc Phi nhân cơ hội nói: “Vậy mời quản lý Lăng giới thiệu cho chúng tôi một chút.”
Lăng Vi bưng chén trà tinh tế uống một ngụm: “Phật hiệu bản vô lực, chích độ người hữu duyên… Nhan lão tiên sinh đã không có ý định ký hợp đồng thì tôi nói nhiều cũng chẳng để làm gì.”
Nói xong nhìn thoáng qua hai gười.
Nhan lão gia bĩu môi cười, tiếp tục thưởng thức trà.
Nhan Mặc Phi nói: “Nếu sản phẩm có thể mang lại lợi nhuận, tôi sẽ đệ trình với hội đồng quản trị ý kiến ký hợp đồng.”
“Được.” Chỉ chờ những lời này của anh.
Lăng Vi để a Lam lấy laptop tới, sau đó kiên nhẫn cẩn thận nói chi tiết ý niệm về chiếc xe và chi tiết từng công năng.
Nhan Mặc Phi nghe mà nhập thần…
Âm thanh của Lăng Vi cực kì dễ nghe, dịu dàng như gió xuân thổi tới, lúc cô nói cực kì cẩn thận và kiên nhẫn.
Nhưng mà Nhan lão gia vẫn không yên lòng.
“Ồ?” Lúc này Nhan lão gia kêu một tiếng.
Lăng Vi ngẩng đầu, chỉ thấy hai mắt ông cụ căng thẳng, sắc mặt biến đổi.
“Sao vậy? Có gì không ổn sao ạ?” Lăng Vi thấy ông cụ nhìn sang vai trái của mình.
Cô theo bản năng cúi đầu nhìn mình, thì ra lúc nãy hất tóc kéo luôn cả dây chuyền, không cẩn thận mắc vào áo.
Lăng Vi vội vàng gỡ ra.
Trong đầu xuất hiện suy nghĩ kỳ quái… sao Nhan lão gia nhìn thấy sợi dây chuyền lại có vẻ mặt như vậy?
Sợi dây chuyền này là chuỗi, là ba mẹ ăn mừng Long Đằng kỷ niệm ba năm đã đặc biệt thiết kế một sợi dây với 39 viên kim cương.
“Lão tiên sinh biết nó sao?”
Lăng Vi nhìn ông ấy, thấy vẻ mặt ông ấy trầm trọng nói: “Đây là… kỷ niệm ba năm thành lập Long Đằng, tiểu Phong tặng cho Minh Nhược… nhưng mà sao chiếc vòng này lại ở chỗ cô?”
Tiểu Phong, Minh Nhược?
Trong lòng Lăng Vi chấn động.
Nghe giọng điệu của ông cụ hình như rất quen thuộc với cha mẹ?