“Tôi *** nó có phải điên rồi hay không?” Quân Dương hung hăng nhéo má mình.
Cô bạn gái kéo anh như muốn mạng anh vậy, cứ thế kéo anh đi bằng được.
Nhưng mà không biết Quân Dương bị trúng tà gì cứ không muốn đi, cứ muốn ở lại nhìn hai tên tiểu tủ thúi kia.
Nhỡ may anh đi rồi, Lý Thiên Mặc và Chính Hiền làm ra chuyện gì… làm sao mà ngăn cản đây?
Phi phi phi…
“Bốp…” anh cho mình một bạt tai… có phải não mình bị rút không, hai người đàn ông thì có thể làm được gì đây?
Nhưng mà sao anh cứ lo lắng là sao vậy?
Quân Dương ngồi bên cạnh giường bệnh của Chính Hiền.
Nhíu mà nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú nhỏ nhắn của Chính Hiền, trong đầu xoay chuyển ngàn lần đều là khuôn mặt của Chính Hiền, Quân Dương luôn hoài nghi hính hướng (định hướng tình dục) của mình… Chính Hiền có sức hấp dẫn quá lớn đối với anh, anh vẫn luôn muốn bắt cậu ta lại, muốn ôm cậu ta một cái, hôn một cái… thậm chí còn lần còn nằm mơ… mơ mình đang tìm kiếm cúc hoa (***) của Chính Hiền….
Trời ạ! Anh bị giấc mộng kia dọa sợ, cần dời đi lực chú ý mới được nên anh phải tìm được bạn gái….
Trong lòng Quân Dương hỏng mất…
Không ngừng thôi mien chính mình, ông đây thích đàn bà. Ông đây thật sự thích đàn bà. Ông phải tìm bạn gái để chứng minh trái tim thuần khiết của mình, là tính hướng của mình bình thường….
“Quân Dương, rốt cuộc anh có đi hay không hả?” Cô bạn gái của anh tức giận, dậm chân nắm lỗ tai anh.
Quân Dương hơi không kiên nhẫn, nhưng mà bạn gái là anh theo đuổi cũng không thể phụ lòng người ta… anh nghĩ nghĩ, ăn nói khép nép: “Tiểu Mỹ, bạn anh đang phát sốt, đang ốm nặng, bọn họ cần người chăm sóc, anh phải ở lại chiếu cố bọn họ.”
Đường Hân Mỹ quệt miệng, nhìn chằm chằm anh nói: “Có bọn họ, liền không có em. Có em liền không bọn họ! Nếu anh không muốn chia tay thì lập tức đi theo em! Bằng không, anh ở lại với hai người bọn họ đi!”
Quân Dương nhíu mày: “Em muốn gây rối vô cớ đúng không? Bạn của anh đã bệnh thành như vậy, anh ở lại chiếu cố bọn họ thì có gì sai? Em muốn đi thì đi đi!” Dù sao, ông đây còn chưa chạm qua cô, *** nó, chia tay liền chia tay, ông đây sợ cô à?
Loại đàn bà phiền toái này động một chút liền đòi chia tay để áp chế.
Đường Mỹ Hân nhíu mày, lạnh lùng hừ một tiếng, giơ tay cho Quân Dương một tát: “Hại tôi xong rồi thì phải thế, tạm biệt.”
Đường Mỹ Hân ném túi xách LV cho Quân Dương sau đó xoay người rời đi.
Không một chút lưu luyến.
Quân Dương cứ thế ăn tát, không biết làm sao, ai bảo anh trêu chọc người ta trước.
Haiz, tát nhẹ một chút không được sao…
Nhưng mà rõ ràng chia tay nhưng sao trong lòng chẳng hề khó chịu mà còn rất nhẹ nhàng?
Quân Dương thật muốn tát cho mình một cái, đê tiện như vậy thì tốt lắm sao?
Chính Hiền và Lý Thiên Mặc đều truyền nước thuốc, mãi đến sáng hôm sau vẫn chưa tỉnh.
Quân Dương, Vinh Tứ, Lôi Tuấn và Lôi Đình vẫn luôn chăm sóc cho hai người, thường đổi thuốc, lau tay, lau chân.
Diệp Đình và Lăng Vi vẫn chưa biết Lý Thiên Mặc và Chính Hiền bị bệnh, bọn họ đưa Hàn Yến và Hoa Đào đi trước, bởi vì xe của Hàn Yến đậu dưới bãi đậu xe bị một chiếc xe khác đụng vào nên không lái đi nữa mà trực tiếp đưa đi sửa.
Diệp Đình và Lăng Vi tiễn Hàn Yến và Hoa Đào xong thì đi tới nhà Trần Thương ở Long thành.
Lôi Tuấn và Lôi Đình nhận được tin của Đình ca mới biết có chuyện lớn xảy ra.
“Anh… xảy ra chuyện gì?” Lôi Đình đang ở toilet rửa mặt, lúc đi ra thầy anh trai đang cầm di động xem tin nhắn.
Lôi Tuấn nói: “Chúng ta nhanh qua đó đi…”
Đột nhiên Vinh Tứ hỏi bọn họ: “Xảy ra chuyện gì?”
Quân Dương buồn ngủ mắt chẳng mở nổi vẫn đừng lên hỏi: “Sao thế? Gấp gáp thành như vậy, bị lửa đốt mông hả?”