Giang Quân buồn bực… Trong nhà anh, cái gì cũng không có… Anh muốn nấu gì ăn cũng không có cách nào…
Không có so sánh, sẽ không có tổn thương! Đáng thương…
Giang Quân bụng đói kêu vang chuẩn bị tắm rửa, thay quần áo, đi làm.
Bữa sáng của anh… Trên cơ bản đều là giải quyết ở trên đường.
Anh vừa muốn xoay người, đột nhiên nhìn thấy ở ban công cách vách có một cô gái bước ra… Cô gái này mặc áo sơ mi màu hồng nhạt, quần dài màu trắng bó sát người, cô buộc tóc đuôi ngựa, trong tay cầm hai mảnh vỏ trứng, hiển nhiên là ra ban công vứt rác.
Giang Quân nhìn thấy cô, giống như tiến vào giấc mộng của mình, ánh mắt anh sáng bừng, lập tức nhìn chằm chằm cô. Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu (Đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi có được lại chẳng tốn công). Là cô ——
Cô gái đó cũng nhìn thấy trên ban công cách vách có một người đang đứng, cô lập tức nhìn qua chỗ anh. “A…” Cô gái đó đột nhiên nhìn thẳng vào anh, gương mặt tươi cười ửng đỏ, cũng không biết vì sao, cô đột nhiên lại rời khỏi ban công.
Hình như là thẹn thùng, chạy trốn, lại hình như là hoảng sợ.
Kim giây nhảy đến số 21, cô gái đó lại từ phòng bếp đi tới, cô đầu tiên là nghiêng nửa người nhìn sang ban công của Giang Quân bên này, phát hiện anh còn đứng đó…
Cô lập tức không biết làm gì. Trong tay còn cầm vỏ trứng… Hình như ngại đi tới, nhưng cũng muốn vứt rác…
Ban công nhà Giang Quân không phải loại khép kín, chỉ là một lan can nhỏ vây quanh. Cách vách cũng vậy, hai người đứng trong, mắt to trừng mắt nhỏ, lập tức thấy hơi ngốc nghếch…
Giang Quân đột nhiên mở miệng hỏi cô: “Cô không nhớ ra tôi à? Lúc ở trường học các cô, tôi nhờ cô chụp ảnh ấy.”
Cô bé kia cười đến mặt đỏ bừng, cô tuy biết người ở cách vách, nhưng căn bản không thấy rõ mặt anh. Nghe anh hỏi như vậy, cô mới khé chớp chớp mắt, nhìn qua hướng anh.
Giang Quân mặt cũng chưa rửa… Tóc ngắn sát đầu còn dựng lên một dúm, cô gái đó lập tức vui vẻ: “Tôi nhận ra anh.” Nhưng là… cái tạo hình tùy tính hôm nay tuy rằng cũng đẹp trai, nhưng không thể so với lần trước anh tuấn tiêu sái như vậy…
Giang Quân đột nhiên phản ứng lại, anh còn chưa rửa mặt, râu cũng chưa cạo… Lập tức đỏ mặt. Anh vội vàng xoay người trở về, mới vừa đi hai bước, đột nhiên lại quay đầu lại, nhìn cô gái kia nói: “Ảnh của cô tôi còn chưa trả lại, ngày đó, tôi còn chưa kịp nói cảm ơn cô cô đã đi rồi. Tôi còn có một việc quan trọng muốn nói với cô, trưa nay chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm?”
“A, được…” Cô gái đó đỏ mặt, đi đến bên cạnh lan can, cô lấy từ túi quần ra di động của mình đưa cho anh: “Anh lưu số lại, tan học tôi gọi điện thoại cho anh.”
Giang Quân cũng đi đến cạnh lan can, anh vươn tay nhận lấy di động của cô, nhiệt độ trên đó còn ấm… Cô gái này, phòng bị tâm cũng quá kém đi? Cứ như vậy đưa di động cho một “ngườ đàn ông xa lạ”? Lỡ như anh là người xấu thì sao?
Cô gái đó dường như nhìn ra suy nghĩ của anh, đột nhiên khẽ cười, cô lấy tay che miệng, nói: “Tôi biết anh là cảnh sát, hơn nữa, anh còn ở cách vách nhà tôi, anh không chạy được!”