Lôi Niểu Niểu chỉ cảm thấy da đầu tê dại từng trận.
A Đạt lại âm hiểm như vậy? Cô còn ở cùng một chiến đội đánh tranh giải với cô ta….
Lúc này, Lăng Vi còn nói: “A Đạt thật là nói láo liên thuyên. Không chỉ quan hệ của Hạ Bạch Mai với cô ta rất thân thiết, thậm chí, lúc bọn họ liên lạc với nhau Hi Nhĩ Vương cũng không phản đối, nói rõ…. những chuyện A Đạt làm này, đều là Hi Nhĩ Vương…. gợi ý! Nói như vậy…. ba tháng trước Hi Nhĩ Vương đã biết tung tích của dì Bạch Bình.”
“…”
“Bạch Bình nguy hiểm!” Vương Dần chỉ cảm thấy cả người lạnh như băng, ông run lập cập: “tiểu Vi, con phân tích rất đúng. A Đạt điều tra ra tung tích của Bạch Bình, Hi Nhĩ Vương không thể không biết. Nói không chừng, ba tháng trước Bạch Bình đã bị bọn họ bắt đi!”
Đột nhiên Diệp Đình giơ tay lên, ý bảo Vương Dần tỉnh táo. Diệp Đình nói: “Chú Vương, còn có một việc, rất kỳ quái.”
Vương Dần nhìn anh chăm chú, tỏ ý anh cứ nói tiếp.
Diệp Đình nói: “Chú Vương, chú đừng bi quan như vậy. Chú nghe con nói chuyện này trước.”
Đoàn người cũng nhìn Diệp Đình.
Diệp Đình suy nghĩ nói: “Con tính thời gian Hạ Bạch Mai mắc bệnh. Là sau khi hi Nhĩ Vương bị bắt. Các người có nghĩ tới không, Hi Nhõ Vương ở torng tù, ông ta không cách nào liên lạc với bên ngoài, trên người cũng không có trang bị kích phát, làm sao ông ta có thể kích phát vi khuẩn trong người Hạ Bạch Mai?”
Vương Dần chấn động mạnh, đột nhiên ánh mắt của ông trở nên sâu xa.
Vương Dần nói: “Cho nên, người trong tù, nhất định không phải Hi Nhĩ Vương! Nếu không, vi khuẩn trong cơ thể Hạ Bạch Mai sẽ không bị kích phát sau khi ông ta ngồi tù! Ông ta đang ngồi tù, căn bản là không có điều kiện đó! Hơn nữa, ông ta không có cách nào liên lạc với bên ngoài, cho nên, cũng không có cách để cho người khác đi kích phát vi khuẩn trong người Hạ Bạch Mai.”
“Đúng.” Diệp Đình nói: “Đây chính là lời con muốn nói. có lẽ Hi Nhĩ Vương chân chính không có bị bắt. Mà, ông ta kích phát vi khuẩn trong cơ thể Hạ Bạch Mai, đại khái là Hạ Bạch Mai làm việc không tốt! Hoặc là bà ta không có giá trị lợi dụng, Hi Nhĩ Vương không muốn để cho Hạ Bạch Mai mở miệng nói chuyện, cho nên kích phát vi khuẩn, để bà ta tự sinh tự diệt.”
Vương Dần che ngực nói: “Nói như vậy….. bây giờ Bạch Bình, có thể còn chưa bị bắt. Nếu không, Hi Nhĩ Vương cũng sẽ không giết Hạ Bạch Mai. Nếu như Hạ Bạch Mai bắt được Bạch Bình, đây tuyệt đối là một công lao lớn.”
Bây giờ nhìn lại, Hạ Bạch Mai bị giết, đại khái là bởi vì Bạch Bình chạy thoát.
Vương Dần hít một hơi thật sâu.
Lôi Niểu Niểu đau lòng xoa xoa bả vai cho Vương Dần, nhất định bây giờ Chú Vương rất đau khổ….
Đột nhiên Lôi Niểu Niểu nói: “Nếu quả thật như vậy, có phải chú Vương cũng rất nguy hiểm hay không? Ngài ẩn núp ở Ám Dạ đế quốc lâu như vậy, Hi Nhĩ Vương không chết, ông ta sẽ đến giết chú sao? Còn có bác con, chú ba của con, còn có bác Vân Hào, bác Trần, có thể cũng gặp nguy hiểm sao?”
Vương Dần vỗ vỗ tay của cô nói: “Con ngoan, đừng lo lắng, Lúc các chú mai phục ở Ám Dạ đế quốc đều có dịch dung. Các chú giả vờ là người ngoại quốc, lúc bắt Hi Nhĩ Vương các chú cũng không có bại lộ thân phận. điểm này con cứ yên tâm, các chú làm vô cùng cẩn thận. Bất quá…. Thiếu Triệt cùng Vân Hào đã bại lộ thân phận.”
Ông nhìn Diệp Đình nói: “Mau chóng báo cáo tình huống với ba của con, để cho anh ấy cẩn thận an toàn của Thiếu Triệt và Vân Hào.”
“Dạ!” Diệp Đình gật đầu.
Đoàn người trầm mặc một hồi, Lôi Niểu Niểu thở dài.
Cô nhíu mày nói: “Không có đầu mối khác sao? Chúng ta phải mau chóng tìm được dì Bạch Bình mới được! Cho dù dì ấy có bị bắt hay không, bây giờ nhất định sống rất không tốt. Lỡ như dì ấy bị bắt, nhất định đang bị nghiêm hình! Cho dù không có bị bắt, dì ấy trốn đông trốn tây không dám ra cửa cũng rất nguy hiểm. Hơn nữa, nhất định Hi Nhĩ Vương đang tìm dì ấy, dì Bạch Bình tùy thời đều sẽ có nguy hiểm tính mạng.”