Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tiểu Bạch đi song song với cô vừa đi vừa quay đầu nhìn xung quanh. Dọc đường đi, tất cả ngọn đèn đều bị anh bật lên.
Đi đến lầu hai, tiểu Bạch chỉ vào phòng bên trái: “Cô ngủ phòng ngày đi, tôi ngủ ở phòng đối diện. Nếu cô sợ thì gọi tôi, tôi không khóa cửa đâu.”
“Tôi nhổ vào…” Lạc Y thầm nghĩ, hai chúng ta không biết ai mới là người kêu đâu.
Lạc Y chẳng buồn cằn nhằn với anh, cô kéo vali đi về phòng.
Tiểu Bạch thấy cô về phòng liền khóa cửa lại, anh nhìn về phía phòng mình.
Anh hít một hơi thật sâu, mở cửa phòng bật đèn lên. Trong phòng vô cùng ấm áp, trợ lý đã bật xong điều hòa cho anh.
Tiểu Bạch đi vào phòng mình, thay quần áo, tắm rửa. Vừa tắm anh vừa nghĩ: Hiện tại Lạc Y nhất định cũng đang tắm, nếu lúc này anh giả vờ làm quái vật hù cô, nhất định cô sẽ sợ hãi gào khóc chui vào lòng anh.
Haha… tiểu Bạch nghĩ như vậy đột nhiên nghe thấy bên tai truyền đến tiếng quỷ khóc sói gào.
“Mẹ ơi…” Tiểu Bạch sợ tới mức nhảy dựng, bộp một phát lòng bàn chân trượt ngã ngay xuống đất.
Tiểu Bạch ối một tiếng hét lên: “Lạc Y, có quỷ….”
“Cốc, cốc, cốc…” tiểu Bạch nghe thấy tiếng đập cửa, sau đó tiếng Lạc Y gọi anh: “Sao vậy? Mở cửa ra.”
Tiểu Bạch kéo khăn tắm nhanh chóng vòng qua eo, anh ra khỏi phòng tắm, chạy tới mở cửa nhìn thấy Lạc Y mặc áo ngủ ca ro màu xanh nhạt đang đứng ngoài cửa của anh.
“Sao vậy?” Lạc Y nhìn anh như nhìn kẻ tâm thần.
Tiểu Bạch vội vàng dựa vào cô nói: “Vừa nãy đang tắm tôi nghe thấy âm thanh là lạ, như có người đang khóc vậy.”
Lạc Y bị anh nói da đầu run lên nhưng vẫn vô cùng trấn tĩnh: “Làm gì có âm thanh? Sao tôi không thấy, để tôi đi xem xem.”
Lạc Y xắn tay áo đi vào phòng tắm, tiểu Bạch bị dọa, sắc mặt tái xanh đi theo Lạc Y vào bên trong, anh dán vào vách tường, đi theo Lạc Y một tấc không rời.
Lạc Y đi vào phòng tắm nhìn xung quanh, không có gì cả, cô bật vòi hoa sen, đột nhiên…
“Huhu… xèo…”
Quả thật có âm thanh, là tiếng khóc nhưng Lạc Y nghe xong phát hiện không phải là nước không lên nên vòi nước mới phát ra âm thanh.
Lạc Y quay đầu nhìn anh một cách khinh bỉ: “Là âm thanh này sao? Dọa anh sợ như vậy?”
Tiểu Bạch vô cùng ủy khuất, vốn làn da anh đã trắng, vừa giật mình lại càng không có huyết sắc.
Lạc Y trừng anh: “Tòa biệt thự này ít có người ở, đột nhiên dùng nước cho nên nước muốn chảy qua vòi nên mới có âm thanh như vậy, không phải chưa dùng bao giờ hả, đứa bé 5 tuổi cũng biết.”
Vẻ mặt tiểu Bạch giống như đang nói: Cô nói gì tôi chẳng hiểu.
Lạc Y cau mày nhìn anh: “Anh chưa bao giờ nghe qua âm thanh này sao?”
Tiểu Bạch lắc đầu, Lạc Y thầm nghĩ đứa nhỏ này chắc chưa bao giờ dùng nước uống từ vòi nước.
Lạc Y nói: “Anh đi tắm tiếp đi, không có quỷ, không cần sợ!”
“Á… cô đừng có nói đến từ kia.” Tiểu Bạch nói thế nào cũng không dám ở lại phòng mình, cả tòa biệ thự chỉ có hai người là anh vừa Lạc Y.
Anh sợ quá mà.
Thật sự phải quấn lấy Lạc Y, Lạc Y sẽ không thể làm gì anh. Cô quá mệt mỏi: “Thôi, qua phòng tôi tắm đi.”
Tiểu Bạch ôm chặt bả vai Lạc Y cảm kích nói: “Lạc Y, cô thật tốt bụng.” Tay anh vẫn còn ướt, làm áo ngủ của Lạc Y ướt mất rồi.
Lạc Y hận không thể giết chết anh, cô còn phải thay quần áo.
Càng nhìn càng giận, đúng là đồ bỏ đi được nuông chiều từ bé.