Mục lục
Yêu Sâu Nặng Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lôi Tuấn buồn bực!

“Hừ ——” Một người, hai người không biết xấu hổ!

Có con mau như vây.

Sau này cho các người chỉ được nhìn vợ mình mà thèm, chỉ có thể nhìn, không thể sờ, không thể ăn…

Ha ha ha ha ——

Lôi Tuấn ngược lại cảm thấy không mang thai là chuyện tốt, anh có thể tùy tiện dày vò, ha ha ha…

Nhún vai, cười gian.

Ăn cơm đoàn viên xong, Lôi Tuấn vô cùng không biết xấu hổ kéo Hạ Tiểu Hi về phòng, dùng sức khiến Hạ Tiểu Hi kêu lớn tiếng!

Muốn tức chết đám ngu không biết xấu hổ có con trước anh!

“Aiya, người ta mới ăn xong, khó chịu quá, không muốn động nữa!”

Hạ Tiểu Hi chơi xấu, cô căng bụng! Thức ăn quá ngon, bây giờ cô gần như không động được!

Lôi Tuấn nhất thời nghĩ tới một cách thất đức, anh nói: “Em ăn quá nhiều, phải kêu to mới được, kêu to có thể giúp tiêu hoá!”

Hạ Tiểu Hi nửa tin nửa ngờ: “Thật hay giả? Kêu thế nào?”

Tay cô xoa dạ dày, thật quá khó chịu.

Lôi Tuấn chạy tới, ôm cô vào trong ngực, lấy tay cô ra, đưa tay xoa bụng cho cô, trong lòng nghĩ, da vợ thật mịn… vừa trơn vừa mềm, nhưng miệng lại giả vờ chê bai: “Mỗi ngày chỉ biết ăn thôi, ăn thành heo, xem em làm thế nào.”

Vừa xoa vừa bảo cô kêu: “Anh xoa cho em, thở đều, em kêu a a a.”

“A a a gì? Khó nghe như vậy, em không kêu!”

Lôi Tuấn ôm cô tới sofa gần cửa, kiên nhẫn dạy cô: “Không phải a a a, đúng… A a… A a a… Nào, em thử đi, em kêu xong liền thuận khí. Dạ dày cũng không căng phồng nữa. Mau mau mau ——”

Hạ Tiểu Hi bị anh xoa hơi khó chịu, bĩu môi, kêu lớn: “A… A a…. A a a ——”

“Phốc ——” Lôi Tuấn muốn điên, đây là hiện trường giết người sao?

“Kêu thảm như vậy làm gì? Ôn nhu một chút, làm lại ——”

Cách vách, Lôi Đình và Hoa Thiếu Kiền nghe được tiếng kêu thảm thiết của Hạ Tiểu Hi…

Lôi Đình nói: “Chị dâu nhỏ của em sao thế? Anh em đánh chị ấy sao?”

Hoa Thiếu Kiền lại nói: “Có thể Lôi Tuấn và cô ấy đang chơi trò gì…”

“Trò chơi gì?” Lôi Đình thổi phù một tiếng, bật cười: “Trò chơi giết người sao?”

Hoa Thiếu Kiền nghiêm túc nói: “Có lẽ là trò chơi tạo người.”

“Ha ha ha ha ——” Lôi Đình cười lớn, chắc chồng nhà cô đúng, nhưng sao chị dâu nhỏ thật sự kêu quá thảm —— anh cô cho người ta chơi sáp đèn cầy à? Hay là roi da gì? Hay là những công cụ đáng sợ cô không biết?

Đối diện, Lăng Vi cau mày: “Thằng nhóc Lôi Tuấn đang làm gì? Khi dễ chị em của em sao?”

Lăng Vi tức giận!

Đứng lên đi ra ngoài muốn đập cửa phòng bọn họ.

Diệp Đình kéo cô: “Anh hiểu tính cách của Tiểu Tuấn, cậu ấy sẽ không khi dễ Hạ Tiểu Hi, anh đoán họ đang đùa. Hẳn là cậu ấy đang bảo Hạ Tiểu Hi kêu lớn tiếng, chọc tức chúng ta.”

Lăng Vi “hừ” một tiếng. Chợt cười gian: “Được… Muốn chọc tức chúng ta đúng không? Ha ha…”

“Ha ha” của cô thật âm u.

Diệp Đình cảm thấy sắp có trò hay để xem, nhếch môi, ở một bên xem kịch vui.

Lăng Vi mở cửa phòng, đi tới cửa phòng đối diện, đứng lại.

Bên trong, Hạ Tiểu Hi vẫn còn kêu thảm thiết.

Cô đứng đó bất động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK