Sở Minh Y như bị đẩy vào luyện ngục.
Nhưng mà một chỗ khác, bên trong biệt thự của Diệp Đình đều là tiếng cười nói hân hoan.
Tiệc tùng được tổ chức cực kì náo nhiệt, khách mời tới gần hết, Lý Bằng Phi vẫn chưa tới.
Lăng Vi có chút nóng vội.
Đột nhiên hai mắt Vương Lâm tỏa sáng, hét một tiếng: “Nam thần, nam thần của em, anh ấy tới rồi.”
Lý Bằng Phi mặc tây trang màu xám, đường cắt ngắn gọn, tôn lên dáng người đĩnh đạc nổi bật của anh ta. Gương mặt anh ta đẹp trai, giống như anh chàng mới 20 tuổi vậy.
Cử chỉ lai thành thục, có mị lực của đàn ông, khó trách tiểu mỹ nữ Vương Lâm mê anh ta đến chết đi sống lại.
Lăng Vi không nói rõ ý đồ của mình tìm anh ta mà xem như bạn bè quen biết mà nói chuyện.
Lúc nói chuyện, Lăng Vi phát hiện Lý Bằng Phi đúng là một người nghiêm cẩn, đáng tin cậy.
Không cười cũng không nói nhiều lắm.
Phần lớn đều là nghe người khác nói, rất ít phát biểu ý kiến.
“Vi Vi nữ thần… hôm nay chị cực kỳ xinh đẹp…” Henry mặt mày hớn hở đi về phía Lăng Vi kính rượu, lần này Loera có thể vượt qua nguy cơ, Lăng Vi chiếm bộ phận công lao lớn nhất!
Lý Bằng Phi cũng nâng ly kính Lăng Vi, anh ta vừa từ chỗ khác về công ty, trải qua lần sóng gió của Loera, anh ta vẫn luôn muốn gặp mỹ nữ thiên tài thiết kế có thể ngăn cơn sóng dữ kéo Loera từ vực thẳm trở lại, anh ta rất hiếu kì rốt cuộc cô là thần thánh phương nào?
Cho nên, lúc nhận được lời mời dự tiệc, anh ta liền quyết định tới nhìn mặt nhà thiết kế kim bài này.
Lúc anh ta nhìn thấy Lăng Vi, ấn tượng đầu tiên khá kinh ngạc. Anh ta hoàn toàn không nghĩ tới cô còn trẻ tuổi như vậy, chỉ tầm 22 tuổi… anh ta không nghĩ tới nữ thần ca tụng trong miệng đồng nghiệp chỉ là cô gái nhỏ vừa tốt nghiệp…
Sau khi nói chuyện với cô, Lý Phi Bằng càng thêm kinh ngạc.
Cô gái nhỏ này… Đừng nhìn tuổi còn trẻ, thế mà lại cực kì có tư tưởng, cực kì dẻo dai. Bên trong lời nói có thể cảm giác phẩm hạnh thượng thiên nhược thủy của cô, giống như ánh mặt trời tốt đẹp, có nội hàm, phản phất như có phong bị của một người trong trí nhớ của anh ta.
Cô gái này… anh ta có cảm giác rất quen thuộc…
Nhưng chỉ bắt được bóng dáng.
Chỉ chốc lát, xung quanh Lăng Vi liền vây quanh một vòng người, đoàn người vui vẻ bàn về “Con ngựa hoang” có thể sản xuất.
Lôi Dịch ở bên cạnh, biểu tình phức tạp nhìn Lăng Vi cùng mọi người chuyện trò vui vẻ. Không hiểu sao trong lòng Lôi Dịch buồn bực!
Anh ta cực kì chán ghét Lăng Vi!
Đặc biệt chán ghét! Thậm chí có cả hận! bởi vì Lăng Vi, anh ta mất đi sự coi trong của ba mình, mất đi tình cảm chân thành của vị hôn thê, mất đi một phần lớn cổ đông ủng hộ.
Hiện tại địa vị của anh ta ở trong công ty thua xa Henry, tất cả đều do Lăng Vi ban tặng.
Nhưng mà… không hiểu tại sao, rõ ràng anh ta chán ghét cô, thậm chí là hận cô nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được nhìn cô… nhìn gương mặt dịu dàng của cô, ánh mắt kiều diễm, tươi đẹp động lòng người.
Cô không cố tình, không làm ra vẻ.
Lời nói cử chỉ đều tự nhiên tùy tính như vậy, muốn cười thì cười to, không vui thì nhíu mày., làm cho người ta cảm giác cô rất chân thật, rất ấm áp, còn có đôi mắt của cô đặc biệt sáng ngời, làm người ta nhìn vào liền có thể cảm giác được một loại chân thành, nói chuyện phiếm với cô sẽ làm cho người ta vui vẻ.