Ở trong mắt của cô, đây là hai người hoàn toàn không có mối quan hệ nào…
Diệp Đình nói: “Anh cũng chỉ thử mà thôi… Bà ấy là nhà sinh vật học tế bào, hẳn sẽ đi thu thập các mẫu tế bào sinh vật, mà rừng mưa nhiệt đới, khu vực tam giác vàng chắc chắn có thứ bà ấy muốn.”
Đôi mắt của Lăng Vi càng ngày càng sáng lên: “Mẹ sự thật còn sống…” Tin tức của Bạch Lộ đã gián tiếp chứng minh mẹ đã từng đến khu vực tam giác vàng!
Lăng Vi chợt kích động, vội vàng lấy máy vi tính xách tay cẩn thận nghiên cứu, Diệp Đình đứng lên khoác thêm áo ngủ mềm mại cho cô.
Ôm cô, ngồi ở bên cạnh cô.
Lăng Vi chỉ ngón tay lên quyển số: “Chúng ta còn có hai câu chưa giải nghĩa được, một câu là: Hồng đào cáp tựa ly nhân lệ, điểm điểm lạc anh thiên lại hoa. Đây rõ ràng là viết về rừng hoa đào, nhưng chỗ chúng ta không có rừng hoa đào…”
Cô lại nhìn vào một câu: “Điệp ái hoa tùng uyển nhược tiên, nghê thường vũ y vũ phiên thiên. Tìm kiếm hoa lan hồ điệp trong phòng hoa… Có rất nhiều chỗ có hoa, mẹ không nhất định nói về… một chỗ cụ thể.”
Suy nghĩ một lúc, Lăng Vi bò dậy rửa mặt, muốn đi hỏi ông ngoại.
Trên bàn ăn ở phòng khách tầng một, Bạch Lộ kinh ngạc nhìn Diệp Đình và Lăng Vi cùng đi xuống tầng…
Cô ta nhíu mày, trong mắt tràn đầy hốt hoảng và nghi ngờ!
Lăng Vi với Diệp Đình nói: “Ông chủ, hôm nay chúng ta đã hẹn Hoa tiên sinh bàn chuyện về mảnh đất bên cạnh cao ốc Vân Đính, tôi đã chuẩn bị xong tài liệu rồi.”
Diệp Đình nhíu mày lại, nói: “Ăn cơm đi.”
Anh không thể thích ứng được với tình hình thế này, mặc dù trước kia anh cũng đã từng chăm sóc cho Bạch Lộ, nhưng bọn họ cũng không tiếp xúc nhiều, hơn nữa anh chưa bao giờ để cô ta sống trong nhà mình. Lần này, cần phải hành động bí mật nên mới để cho cô ta vào nhà.
Nhưng cho dù như vậy, Diệp Đình vẫn không có cách nào thích ứng được chuyện nhà có nhiều thêm một người phụ nữ. Còn để tiểu Vi ủy khuất làm thư ký anh nữa…
Diệp Đình híp mắt.
Còn có một ngày nữa là đến lễ giáng sinh, anh phải diệt trừ tất cả thế lực của kẻ thù, chấm dứt hậu hoạn!
Trên bàn ăn, sắc mặt của Diệp Đình không tốt lắm, nhưng anh cũng không biểu lộ quá nhiều. Tiểu Điệp đứng ở sau lưng Bạch Lộ cẩn thận lắng nghe, cô ta vẫn luôn cúi đầu, giống như mình không tồn tại.
Diệp Đình làm như không nhìn thấy, dặn dò quản gia Vương: “Buổi tối đón tiểu Đông Ni tới đây, còn cả Lăng Tiêu và chú nữa. Chúng ta người một nhà náo nhiệt một chút.”
“Được!” Lăng Vi đặc biệt cao hứng, nếu chú biết cô mang thai, chắc chắn chú sẽ rất vui vẻ, phải không?
Trên bàn cơm, Bạch Lộ không ngừng muốn nôn, Lăng Vi bảo tiểu Điệp đi vào phòng bếp bưng cho Bạch Lộ một ly nước táo.
Tiểu điệp trả lời rồi đi vào phòng bếp, lúc bưng nước táo đi ra, nửa đường đột nhiên quẹo vào một căn phòng trống, bên trong có một người phụ nữ dáng dấp giống với Bạch Lộ, từ vóc người khí chất đến vẻ mặt…
Hoàn toàn giống nhau!
Tiểu Điệp lấy bánh bích quy và thịt giăm bông, kín đáo để lên thức uống đưa cho cô ta: “Tối mai sẽ hành động, cô đừng làm hỏng!”
Cô ta nói bằng tiếng ở Đông Nam Á.
“Không cần cô lắm mồm!” Người phụ nữ không nhịn được hừ bằng giọng mũi, từ sau khi buổi triển lãm hội họa kết thúc, cô ta vẫn luôn trốn ở đây, còn không phải là vì lần hành động này! Cô ta là đặc công cao cấp, còn chưa tới phiên một con nhóc quơ tay múa chân với cô ta đâu!
Tiểu Điệp còn nói: “Đã chuẩn bị xong máy bay trực thăng rồi, không tiếc bất cứ giá nào, nhất định phải bắt được người phụ nữ họ Lăng kia!”
Ha ha… bảo bối của ông chủ quốc tế Đỉnh phong không phải là cô ta sao? Đến lúc đó, còn không phải là để mặc cho ông chủ của cô ta tùy tiện gây khó dễ, muốn bao nhiêu tiền bạc, muốn bao nhiêu vũ khí, đều phải nôn ra hết sao?